Sau khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, đầu tiên khán phòng trầm mặc, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
“Ancore.”
“Ancore.”
“Hát thêm nữa đi!”
“…”
Hàn Sóc cúi chào cảm ơn rời đi trong tiếng reo hò cùng tiếng huýt sáo vang dội.
Ánh mắt Đàm Hi khẽ run, rồi lặng lẽ theo sau.
Theo đuôi Đàm Sóc ra phòng hóa trang ở hậu trường, trêи hành lang đột nhiên truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, cô xoay người né tránh, ẩn mình sau bức rèm.
“Cô Hàn! Sao cô đã đi rồi?!” Một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ưỡn ẹo lắc lư cái ʍôиɠ đứng trước mặt Hàn Sóc.
“Chị Tranh, thế nào?” Thấy có người đến, trước mặt Hàn Sóc sáng lên, ngay cả cây guitar ta yêu thích cũng bị quăng sang một bên, vội vã đứng dậy nghênh đón.
“Cái gì mà thế nào?”
“Ca khúc của em thế nào? Ông chủ đó nói sao?”
Người phụ nữ ngẩn người, nhưng thoáng chốc đã phản ứng lại: “Đương nhiên là rất hay rồi! Cô không thấy khán giả ở dưới reo hò ancore sao?”
“Vậy chị thấy chuyện ra đĩa hát…”
“He he, không vội.
Cô hút điếu thuốc này đã, chị đưa cô đi gặp vị đó.”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên rồi.
Em gái sau này sắp phát rồi đấy!” Đáy mắt người phụ nữ mang theo ý cười, ý vị thâm sâu.
“Cảm ơn chị!”
Người phụ nữ đưa điếu thuốc đến, móc bật lửa ra, trong lòng Hàn Sóc ngứa ngáy, cổ họng nghẹn lại, “Không, không cần…”
“Khách sáo với chị cái gì chứ?”
Khống chế cảm giác ngứa ngáy từ trong xương cốt, Hàn Sóc khó khăn mở mắt: “Cảm ơn, không cần thật đâu chị.”
Từng chữ đều giống như từ kẽ răng rít qua, khó khăn lại nhạt nhẽo.
Con người chị Tranh đảo một vòng, chợt nở nụ cười, rồi rất tự nhiên thu tay lại, đút điếu thuốc vào miệng mình.
Lạch cạch.
Châm thuốc.
Làn khói màu trắng vấn vít bốc lên, hương thuốc lá tỏa khắp căn phòng.
Đàm Hi khẽ động cánh mũi, đáy mắt hiện lên sự khϊế͙p͙ sợ!
“Chị Tranh.” Hàn Sóc vô thức sợ hãi giơ tay vòng trước ngực, đầu ngón tay trắng xanh thấy rõ, bờ môi cũng bắt đầu run run, “Chị… cho em một điếu đi…”
Cánh môi hồng cong lên, “Thế mới đúng chứ.
Chị Tranh đây coi cô như chị em ruột đấy!”
Nói xong, lấy một bao thuốc mới từ trong túi xách cho Hàn Sóc, “Cầm lấy đi.”
Trêи mặt Hàn Sóc lộ vẻ xấu hổ, vặn vẹo tay, không nhận lấy: “… Em không có tiền.”
“Haiz, nói chuyện tiền nong gì với chị chứ? Cầm lấy!”
“Không, không cần tiền sao?!”
“Cứ coi như đây là quà chị tặng cho cô.”
Hàn Sóc vô cùng cảm kϊƈɦ, vừa nhận lấy đã không đợi được vội vàng bóc ra, linh hoạt rút một điếu thuốc đặt lên miệng ngậm.
Xoay người, đi vào trong bàn hóa trang tìm kiếm.
“Bật lửa đâu…” Nhưng tay lại không tự chủ được run rẩy, sau lưng đã thấm ướt một tầng mồ hôi.
“Dùng của chị đây này.” Chị Tranh bật bật lửa lên châm thuốc cho cô.
Hàn Sóc có chút mất tự nhiên, nhưng không từ chối.
“Cô tẩy trang trước đi, rồi thay thành bộ váy này, chị ở bên ngoài đợi cô.”
“Váy?”
Chị Tranh lấy một chiếc váy đưa cho cô, Hàn Sóc nhíu mày, “Cái này… có ngắn quá không?”
“Em gái, em muốn làm minh tinh thì phải thích ứng với mọi hoàn cảnh, không thể lúc nào cũng mặc áo jacket được đúng không?”
“Nhưng mà…”
“Đừng do dự nữa, cơ hội không thể mất, vào thời khắc quan trọng này, cô tuyệt đối không thể thoái chí được!”
Hàn Sóc cắn răng, “Vâng.”
Chị Tranh cười càng tươi hơn, “Vậy chị đợi cô ngoài cửa, nhớ tẩy trang đấy.”
Mười lăm phút sau.
Chị Tranh hài lòng nhìn mỹ nhân mặc chiếc váy vân báo đứng trước mặt.
Chữ V sâu đến rốn, để lộ ra hai viên bán cầu hình tròn, một đường xuống dưới đều trắng nõn, cái bụng nhỏ xinh.
Thiết kế bó sát người ôm quanh chiếc eo nhỏ chưa đến một nắm tay, làm nổi bật lên cặp ʍôиɠ cong hoàn mĩ.
Chị Tranh không ngờ, cô em cả ngày chỉ biết mặc quần dài áo da lại có dáng người đẹp thế này, xem ra, bán lỗ vốn rồi…
“Ôi chao! Sao cô còn chưa tẩy trang?”
“… Em quên rồi.”
Chị Tranh liếc nhìn đồng hồ treo tường, vẫn còn thời gian…
“Không sao.” Trêи mặt nở một nụ cười, người phụ nữ dù đã lớn tuổi nhưng vẫn mặn mà, rốt cuộc vẫn còn dư âm phong vận, “Để chị giúp cô.”
Hàn Sóc bị đẩy đến ngồi trước bàn hóa trang, thủ pháp chị Tranh lão luyện, không chỉ tẩy trang giúp cô, mà còn tranh thủ thời gian tô vẽ một chút.
Năm phút sau, một mỹ nhân thanh thuần xuất hiện trong gương, ánh mắt hơi nhướng lên mang theo sự cuồng dã không an phận.
Phối với bộ váy vân báo gợi cảm kia, vừa lười biếng lại mê hoặc.
Chị Tranh cố nén lại sự hối hận trong lòng, “Đi thôi.”
Tên đã lên dây, không thể không bắn, chỉ là quá hời cho cái lão mập kia.
Đàm Hi đi theo, trong lòng cô đã có suy đoán đại khái.
Nếu lúc này xông ra đưa Hàn Sóc đi, cô ấy chắc chắn sẽ không cảm kϊƈɦ, không chừng còn trách ngược lại cô đã làm hỏng “chuyện tốt” của mình, cho nên, Đàm Hi quyết định yên lặng quan sát.
Cô không muốn làm người xấu thấy chết mà không cứu, cũng không muốn bị làm người tốt bị oán trách.
Hàn Sóc được chị Tranh đưa đến trước phòng riêng, trêи cánh cửa trước phòng viết hai chữ “Anh Túc“.
“Vào đi.”
“Em…” Vẻ mặt Hàn Sóc xấu hổ, hai tay khẩn trương nắm chặt lại, “Mặc thế này có ổn thật không?”
“Có gì mà không ổn? Xã hội giờ chỉ biết nhìn bề ngoài, nếu cô đã có ưu thế, thì tại sao lại không thể hiện ra?”
“Nhưng…” Cũng không cần thiết phải mặc loại trang phục khoe hàng thế này chứ!
“Cô nghĩ các ngôi sao ca nhạc chỉ biết hát thôi sao? Thử nhìn những người nổi tiếng trong giới âm nhạc xem, có ai lại không có tay trong trong giới? Với tính cách này của cô, cho dù có cho cơ hội cũng chưa chắc đã nên được chuyện.” Chị Tranh khoanh tay trước ngực, đáy mắt nghiêm túc, “Cô phải hiểu là, giữa người với người phải dùng giao tình để duy trì quan hệ, cô không biết xã giao thì sao dung nhập vào trong đó được?”
Hàn Sóc dường như có chút rung động.
“Cô cứ đi đi, cứ coi như là một lần khảo nghiệm, thích ứng trước với cuộc sống như vậy, để tránh sau này luống cuống tay chân.”
Cắn răng, giơ tay ra đặt lên cửa.
Đáy mắt chị Tranh lóe sáng, sau khi thấy người đi vào, chị ta móc chìa khóa ra và khóa trái lại.
Con nhóc này, đó là do tự mày ngu xuẩn, đừng trách chị Tranh đây độc ác…
Đây là lần đầu tiên Hàn Sóc bước chân vào căn phòng Anh Túc thần bí này.
Đi hát ở đây đã một tuần, trước đây, cô đã hỏi mấy nhân viên phục vụ, ai cũng đều nói không biết, sau đó vội vã né đi.
Cô cũng không phải là người quá tò mò, cho nên cũng không truy hỏi thêm nữa.
Ban ngày ở đây đều bị khóa lại, chìa khóa ở trong tay chị Tranh, chỉ có những người