“Chuyện không liên quan đến cô.” Vẻ mặt Giang Dự lãnh đạm.
“Được, anh muốn tự đắm mình vào thì tôi cũng hết cách.” Giọng nói ngưng lại, “Nể tình quan hệ giữa hai nhà Giang Sầm, tôi không khỏi phải nhắc nhở anh một câu, loại phụ nữ này, một khi đã dính vào rồi thì chỉ sợ sau này anh có muốn đá cũng không đá đi được, anh nên sớm xử lý dứt điểm đi, đừng để u mê!”
Vẻ mặt người đàn ông vẫn không thay đổi.
Sầm Đóa Nhi tức giận, hàm răng cắn chặt trong khoang miệng, dần nếm được mùi máu tanh.
Tất cả mọi chuyện đáng ra phải không để lộ chút dấu vết nào, chỉ cần tên mặt sẹo thành công, cô ta sẽ lấy chiếc CD đi ép ba sửa di chúc…
Thật không ngờ, giữa đường lại có một hòn đá ngáng chân là Giang Dự, hại kế hoạch của cô ta thất bại.
“Sầm Uất Nhiên, hôm nay cho mày thoát được kiếp nạn này.” Giọng điệu hiện rõ sự đáng tiếc, bỗng nhiên mỉm cười: “Chỉ mong sau này, lần nào mày cũng được may mắn như vậy!”
Nói xong, ý cười thu lại, nhặt chiếc hòm mật mã dưới đất lên, sải bước rời đi.
“Ô…” Nhưng tên mặt sẹo đột nhiên phản ứng, đôi con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm vào chiếc hòm trong tay Sầm Đóa Nhi.
Đó là của hắn!
Cười lạnh thành tiếng, bước chân Sầm Đóa Nhi di chuyển, đi đến trước mặt tên mặt sẹo, cúi người, tầm mắt ngang bằng với hắn.
“Chết đến đít rồi vẫn còn để ý đến tiền, đáng tiếc, cả đời này mày cũng không còn phúc để hưởng thụ được nữa đâu.”
Tên mặt sẹo nhìn cô ta đầy phẫn nộ.
Nhưng cô gái còn đang nhíu mày, đáy mắt lướt qua sự độc địa ác liệt, một lần nữa mở chiếc hòm mật mã trước mặt tên mặt sẹo ra.
Lớp kính cường lực dần cuộn lên, để lộ ra chiếc hộp trống không bên trong, không có gì ngoài một tờ giấy A4 in đầy chi phiếu.
Dù là Giang Dự cũng không khỏi ghé mắt nhìn, sự ngạc nhiên nơi đáy mắt hiện lên rõ ràng.
Lá gan của người phụ nữ này không hề nhỏ, không chỉ bảo hổ lột da, mà còn định tay không bắt sói trắng nữa sao?
Cũng không biết là cô ta không có đầu óc, hay là quá bạo gan nữa.
Giở trò với một kẻ liều mạng ư?
He…
“Con đĩ này!” Khi Sầm Đóa Nhi bắt đầu mở hộp, A Tam đã làm theo ám hiệu lấy khối gỗ trong miệng tên mặt sẹo ra, nên giờ hắn mới mở miệng nói được.
“Dám lừa ông! Ông giết chết mày!” Cơn phẫn nộ giống như đám lửa, ngày càng bùng lên trong mắt người đàn ông, gương mặt méo mó lại cộng thêm dính đầy máu tươi khiến hai chân Sầm Đóa Nhi mềm nhũn, không khỏi lùi lại mấy bước.
Cũng may, hai tay tên mặt sẹo đều bị trói lại phía sau, giống như một con chó nổi cơn điên, chỉ hận không thể xé xác đối phương, nhưng đáng tiếc trêи cổ có một sợi xích cho nên không thể nhào lên trêи được.
Sầm Đóa Nhi trấn tĩnh lại, tiếp tục cười lạnh: “Đồ vô dụng không làm được gì, mày vẫn còn có tư cách đòi tiền tao cơ à? Có mỗi con đĩ mà mày cũng không xử lý được thì còn sống trêи đời này làm gì nữa? Nếu tao mà là mày thì tao cắn lưỡi chết luôn rồi, nếu không thì đâm đầu vào đâu chết đi cũng được, để không phải sống như con chó chết bị người ta chà đạp nữa.”
Không thể không thừa nhận rằng, Sầm Đóa Nhi có bản lĩnh dùng mồm miệng để chọc cho người khác tức điên lên, chỉ cần nhìn gương mặt vì phẫn nộ mà trở nên méo mó vô cùng đó là đủ thấy được.
Huênh hoang lại cay nghiệt, vừa nham hiểm lại độc ác.
Đôi mắt Sầm Uất Nhiên lộ vẻ chế giễu, cô có tài có đức gì mà lại dính phải một con rắn độc, còn khiến con rắn độc ấy hao tâm tổn sức muốn dồn cô vào chỗ chết chứ?
“Con đĩ con, mày cứ chờ đấy, Mặt Sẹo tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
“Hừ, qua hôm nay xem xem cái mạng tàn của mày còn giữ được không vẫn còn chưa biết được, mày lấy gì để uy hϊế͙p͙ tao? Không biết tự lượng sức mình!” Giang Dự là người tâm tư kín đáo, thủ đoạn thông thiên, nếu hắn đã quyết tâm che chở cho Sầm Uất Nhiên thì tên mặt sẹo này tuyệt đối sẽ không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai được nữa.
Vừa khéo giúp cô ta thu dọn sạch sẽ tàn cục.
Sầm Đóa Nhi cười lạnh xoay người, huênh hoang rời đi.
Tiếng khởi động xe nhanh chóng truyền đến.
Giang Dự chỉ vào tên mặt sẹo, nhìn Sầm Uất Nhiên, “Xử lý thế nào?”
Cô nhất thời ngẩn người, “Anh… hỏi tôi sao?”
“Ừm.” Người đàn ông gật đầu, sự sắc bén mất đi, thay vào đó chỉ còn lại sự dịu dàng.
Vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang đùa, Sầm Uất Nhiên im lặng, hồi lâu sau cũng không lên tiếng.
“Nếu như em không…”
“Thả hắn ra.”
Mi tâm người đàn ông nhíu chặt lại, “Em có biết mình đang làm gì không?”
Sầm Uất Nhiên ngước mắt lên, con ngươi đen sẫm giống như rơi vào trong ngàn vạn ánh sáng rực rỡ, Giang Dự nhìn thấy bóng hình mình trong đôi mắt ấy vô cùng rõ ràng.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi.” Cô hơi ngừng lại, “Còn nữa, bây giờ tôi rất tỉnh táo.”
Đáy mắt người đàn ông khẽ xẹt qua một tia hứng thú, nắm tay lại khẽ ho: “Em chắc chắn là muốn thả người chứ?”
Cô gật đầu.
Tên mặt sẹo bật dậy kϊƈɦ động, ánh mắt còn hàm chứa sự cảm ơn?
Sầm Uất Nhiên không nhìn hắn, nhìn Giang Dự nói: “Nếu được, tôi muốn xem đoạn video đó.”
“A Tam, đưa cho cô ấy.”
A Tam đưa kết nối máy quay với một chiếc DV rồi mở máy, điều chỉnh xong, đưa lại cho Sầm Uất Nhiên.
Cô đón lấy, ánh mắt lạnh lùng trấn tĩnh nhìn lên màn hình, thu hết lại sự nhục nhã giãy dụa, tuyệt vọng đến gần khi ấy vào trong mắt.
Giang Dự vẫn yên lặng quan sát biểu cảm của cô, thấy cô gái không vui mừng cũng không bi thương, trêи mặt dường như chỉ có sự lạnh lùng tê tái, anh ta thu hồi lại ánh mắt đánh giá.
“Có thể chỉ giữ lại nội dung bảy phút mười lăm giây đầu tiên thôi được không?” Sầm Uất Nhiên nói, ngước lên nhìn anh ta.
Giang Dự nhìn A Tam.
“Được.” A Tam tiến lến, nhận lấy chiếc DV ấn mấy nút rồi đưa lại cho cô, đoạn video vốn dĩ dài gần hai mươi phút chỉ còn lại bảy phút mười lăm giây ngắn ngủi.
“A Tam, thả người.” Giang Dự nói, đáy mắt lướt qua sự hưng phấn, giống như mong đợi, lại giống như chứng thực.
Nếu như anh ta đoán không nhầm…
“Đứng dậy.” Sầm Uất Nhiên tiến về phía trước, từ trêи cao nhìn xuống tên mặt sẹo ở phía dưới như nhìn con chó chết đang nằm bò dưới đất.
Sau khi A Tam cho người thả tay ra, tên mặt sẹo nhất thời không chống vững được, lại thêm hai chân đã tê dại nên cả người đổ rạp xuống dưới, vô cùng nhếch nhác.
Cắn răng, gắng gượng đứng lên.
Sầm Uất Nhiên đưa chiếc DV trêи tay cho hắn, tên mặt sẹo kinh ngạc, “Cô… muốn làm gì…”
“Tôi xem rồi, trong này có quay Sầm Đóa Nhi.”
Tên mặt sẹo nghe vậy, nhất thời cuộn tay lại thành nắm đấm, con đĩ đó lại dám dùng thủ đoạn lừa gạt hắn!
Đáng chết!
Có thể tưởng tượng ra rằng, sau khi xong chuyện, con đàn bà đó chắc chắn sẽ nhanh chóng thoát thân, còn hắn khi đang sung sướиɠ vì tưởng sắp được nhận tiền, có thể cao chạy xa bay thì mới phát hiện ra đã bị con đàn bà đê tiện đó chơi cho một vố!
Chỉ riêng cục tức này đã khiến hắn nghẹn lại không thể nuốt trôi được!
“Cô nói là đưa DV cho tôi sao?!” Tên mặt sẹo kinh ngạc.
“Không muốn à?”
“Không phải…” Hắn giơ tay ra nhận, sự thấp thỏm và do dự trêи mặt hiện lên rõ rệt.
Sầm Uất Nhiên thu tay lại, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Nếu đã đưa đồ cho anh rồi thì tôi cũng không ngại chỉ bảo thêm cho anh mấy đường.”
“Chỉ bảo cái gì?” Tên mặt sẹo cảnh giác.
“Trước khi Sầm Đóa Nhi vào đây, anh đã mở máy quay rồi.” Ngữ khí bình thản, mang theo sự cứng rắn chắc chắn.
Ánh mắt chợt căng thẳng lại.
Sầm Uất Nhiên tiếp tục nói, “Để đề phòng chẳng may, người thông minh đều giữ lại cho mình một lá bài làm nền.
Tôi nghĩ, mục đích anh làm vậy chẳng qua chỉ là nắm được điểm yếu của Sầm Đóa Nhi, để phòng cô ta giở trò.”
“Đáng tiếc.” Cô khẽ thở dài, “Anh vẫn bị cô ta bỡn cợt.”
Sự trêu tức và coi thường trong mắt đối phương khiến tên mặt sẹo ngượng ngùng, bỗng chợt cơn phẫn nộ dâng lên, chỉ muốn xé các con đĩ kia ra!
“Bây giờ, tôi đưa đồ cho anh, phải làm thế nào, anh hiểu rồi chứ?” Giọng nói bình tĩnh, hơi mang hàm ý thâm sâu.
Tên mặt sẹo cười đen tối: “Cô muốn lợi dụng tôi sao?”
Ánh mắt Sầm Uất Nhiên hơi trầm xuống, “Anh nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn có giá trị lợi dụng, nếu không tại sao tôi phải thả anh ra chứ?”
Mặt tên mặt sẹo cứng đờ lại, “Tôi sẽ nhận thứ này, ân tình của cô tôi sẽ ghi nhớ trong lòng…”
“Không cần.” Cô ngắt lời hắn, “Tôi đã làm chuyện tôi nên làm rồi, sau đây đến lượt anh làm rồi.”
“Đi thôi.” Giang Dự tiến lên đỡ cô, ánh mắt đen tối khó hiểu.
A Tam ra dấu bằng tay, đội quân người áo đen rút lui trong trật tự.
Ra khỏi nhà kho, Giang Dự mở cửa xe ghế lái phụ cho cô ngồi.
Bước chân Sầm Uất Nhiên khựng lại, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mặt hắn, “Tôi không quen anh.”
“Cho nên em không lên xe của tôi sao?” Ánh mắt người đàn ông bình tĩnh.
Cô mím môi không nói.
“Em nên biết rằng, tôi sẽ không làm tổn thương đến em.”
Ánh mắt Sầm Uất Nhiên khẽ động, cô có thể cảm nhận được thiện chí của người đàn ông này, nhưng mà…
“Xin lỗi, đành phải để em ấm ức rồi.” Giang Dự giơ tay ra, bế cô lên.
Cô gái trêи tay nhẹ đến mức khiến người ta đau lòng, anh ta hơi khựng lại, sau đó khom người đặt cô lên ghế lái phụ.
“Đừng động đậy.”
Trong lòng Sầm Uất Nhiên bỗng thấy sợ hãi, động tác phản kháng cũng bất giác mềm mại lại.
Dưới ánh trăng lạnh bạc, gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông như ngọc khiến cô không khỏi nghĩ đến một người khác.
Một người tà yêu, một người trang trọng.
Một người phóng túng, một người khắc chế.
Bỗng dưng, sống mũi cay cay, viền mắt ướt đỏ, mũi cũng đỏ bừng lên, cho đến tận khoảnh khắc này, cô mới cảm thấy sợ hãi!
Cuối cùng, hắn vẫn không tới…
Nước mắt cô gái không kịp ngăn lại được, Giang Dự sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
“Em…”
Sầm Uất Nhiên che mặt, khóc thét lên, giống như một đứa trẻ bị người ta bỏ rơi.
Giang Dự không biết phải làm sao.
Những câu an ủi cũng không thốt nên được thành lời, anh than khẽ, “Khóc đi, khóc hết ra là ổn thôi…”
Bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên lưng cô gái, trong mắt Giang Dự hiện lên sự ấm áp dịu dàng chưa từng thấy.
Nếu là người phụ nữ này thì có lẽ chuyện liên hôn cũng không phải là quá khó chấp nhận…
Sầm Uất Nhiên cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ sau lưng, đôi mắt giống như vòi nước bị mở ra, nước mắt không ngừng tuôn ra, giống như phát tiết tất cả mọi ấm ức và không cam tâm!
Không ai biết rằng, cô đã phải trải qua một đêm tuyệt vọng đến đâu.
Người yêu phản bội, nỗi sợ hãi bị cưỡng hϊế͙p͙, còn cả sự hoang mang với tình thân, với tương lai, tất cả đều chất lại cùng nhau bộc phát.
Cô không ngốc.
Thực sự không ngốc.
Chỉ là không muốn quá thông minh…
Nhìn mọi chuyện quá rõ ràng, kết quả sẽ chỉ làm tổn thương mình tổn thương cả người khác mà thôi.
Cho nên, cô thà rằng giả bộ ngốc nghếch.
Ví dụ như, chuyện tình cảm giữa cô và Ân Hoán, ngay từ đầu đã nguy hiểm rình rập khắp nơi.
Cho đến ngày hôm nay, nếu không tận mắt nhìn thấy cảnh kia thì cô nghĩ, có lẽ mình vẫn mắt nhắm mắt mở tiếp tục làm một kẻ câm điếc.
Nhưng không ngờ, sự dung thứ nhẫn nhục của cô chỉ trở thành cái cớ để Ân Hoán được đà lấn tới.
Lại chẳng hạn như, mối quan hệ giữa cô và Sầm Chấn Đông, cho dù biết được sự thật từ chính miệng mẹ cô, nhưng cô cũng không muốn đi tranh giành “thứ đáng ra phải thuộc về mình nhưng lại chưa từng thuộc về mình bao giờ” đó.
Hiện thực vô tình đã cho cô một cái tát đau điếng!
Ông trời cũng không nỡ lòng nhìn cô tiếp tục u mê thêm nữa, nên mới gọi cô tỉnh lại!
Thì ra, có một số chuyện, không phải là khi ta tránh né thì sẽ không xảy ra, không phải là ta chịu nhượng bộ thì đối phương sẽ chịu nương tay!
Khóc đủ rồi, nghĩ thông suốt rồi, Sầm Uất Nhiên giơ tay lau nước mắt.
Một hộp giấy rút được đưa đến trước mặt cô, Giang Dự tiện tay đóng luôn cửa ghế ngồi phía sau lại, “Cầm lấy.”
“… Cảm ơn.” Giọng nói khàn đặc khô khốc.
Người đàn ông quay ra cốp xe phía sau, khi về đã cầm trong tay một chai nước đặt vào trong tay Sầm Uất Nhiên.
Không hề nhiều lời, trực tiếp giúp cô đóng cửa xe lại, rồi đi sang bên khác, ngồi lên ghế lái xe, khởi động xe chạy đi.
Xe nhanh chóng ổn định tốc độ.
Sầm Uất Nhiên quay đầu, đỏ mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Bên ngoài đó có gì đáng xem?” Giang Dự đột nhiên nói.
Cô lắc đầu.
Một mảng đen kịt, không có gì đẹp cả.
“Nước.”
Sầm Uất Nhiên quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt nghi hoặc.
Giang Dự lại nói nữa, lần này nhiều thêm một chữ, “Uống nước.”
Trong mắt cô vẫn không hiểu.
Trầm ngâm giây lát, anh bình tĩnh nói: “Không ngại nói chuyện với tôi chứ?”
“Không…” Ngại.
Vừa mở miệng hỏi, mới phát hiện giọng đã khàn đặc đi, chẳng trách anh ta lại bảo cô uống nước.
Sầm Uất Nhiên mở nắp chai, uống mấy ngụm liền, cảm giác khô