Tống Bạch đến Tân Thị vào hôm qua.
Chu Dịch lái xe đi đón, bị vặn hỏi về chuyện cục cảnh sát tại chỗ.
“Nói đi, ai làm?” Tống Bạch cất kính râm, ngồi lên xe, phong cách tiêu sái khiến các cô gái đều phải ngoái đầu lại…
Rầm…
Đóng cửa, cắt đứt mọi ánh nhìn dò xét.
Chu Dịch khỏi động máy, “Đội trưởng đại đội hình cảnh, họ Trương.”
“Có thù với Đàm Hi à?”
“Không đến mức đó, là cháu gái hắn ta làm.”
“Người đâu?”
Chu Dịch cười, “Đang ngồi trong tù, cậu bớt lo đi.”
“Ai làm?”
“An.”
Tống Bạch kinh ngạc, “Thật là nhà họ An? Tên họ Trương đó chọc vào ai vậy?”
“Một cô gái, xinh đẹp, khí chất khỏi chê.”
“Thôi đi! Nói chính sự, những năm gần đây An gia vẫn không có động tĩnh gì, chỉ sợ những người ở trêи đã sắp quên mất vẫn còn một con rồng đang ngủ say trong thủ đô.
Bây giờ rồng lớn đột nhiên hắt hơi, cậu đoán xem sẽ có động tĩnh lớn đến cỡ nào?”
Chu Dịch tỏ vẻ nghiêm túc, “Tin tức nhà họ An về nước là thật hay giả?”
Tống Bạch không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, thần tình khó đoán.
Một lúc sau, “Có gì khác nhau sao?”
Chu Dịch giật mình.
“Vài năm nay, tuy An Tuyệt ở nước ngoài nhưng chưa bao giờ tách xa khỏi thế lực.
Dạ Thần khống chế hắc đạo, An Húc lợi dụng thân phận người thừa kế hoàng gia thao túng tình hình quốc tế.
Thần tượng quốc dân An Diệu cố gắng lấy lòng dân.
Có những người này lót đường cho An Tuyệt thì việc anh ta có ở trong nước hay không đều như nhau.”
“Chậc chậc, người nhà họ An thế này là theo kiểu nghịch thiên rồi! Năm đó, An Tuyển Hoàng nắm quyền đâu có ghê gớm đến thế!”
“Hết cách rồi, ai kêu người ta lấy được một người vợ tốt.” Tống Bạch thở dài, nhún vai, “Nếu cậu cũng có thể lấy được một người phụ nữ như dì Cô Tinh, tôi đảm bảo, Chu gia của cậu chắc chắn có thể bò lên được vị trí cao nhất, có tin không?”
Chu Dịch bĩu môi, “Cậu Ba tích chút khẩu đức đi, đừng có chọc tôi mãi! Người phụ nữ như Dạ Cô Tinh, cậu nghĩ muốn cười là có thế cưới được à?”
“Cũng đúng, dù sao khắp thiên hạ này chỉ có một An Tuyển Hoàng thôi.”
“Ối! Tư xuân à? Muốn lấy vợ à?” Chu Dịch chế nhạo, “Được thôi, ngày mai tôi sẽ bảo mẹ tôi giới thiệu cho cậu một cô, bà ấy quen biết không ít khuê nữ ở Tân Thị…”
“Biến đi!”
“Tôi nói cậu này, cần gì phải thế chứ?” Chu Dịch khuyên bảo, “Cô nàng Đàm Hi kia là người đã có chồng, cậu đừng làm trò ngu ngốc nữa!”
“Lo mà lái xe của cậu đi!” Tống Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không vui.
“Ôi ~, tự cổ đa tình không dư hận, thử hận miên miên… đệch!”
Tống Bạch rút tay về, xoa nắm đấm, “Miệng của cậu cũng cứng đấy chứ”
“… Tôi đang lái xe đấy nhé! Có một chút ý thức an toàn được không hả?”
“Ăn đấm thôi mà, không nghiêm trọng thế đâu.”
Khóe miệng Chu Dịch co giật, thấy đau, “Được, tôi không nói nữa.
Lời thật khó nghe, mẹ kiếp, cậu còn không chịu lãnh tình!”
“Dịch Tử, cậu tưởng tượng quá nhiều rồi, lần trước ở câu lạc bộ đua xe tôi đã nghĩ kỹ rồi, không cần cậu nhắc nhở đâu.”
Sắc mặt Chu Dịch nghiêm túc, “Trong lòng cậu hiểu rõ là được.”
Người như họ, mặc dù khi sinh ra cao hơn người nhưng đồng thời cũng phải chịu khá nhiều khuôn phép hạn chế.
Giàu có không có nghĩa là tự do, nếu vế phía trước là màu sắc tự vệ, còn vế phía sau chỉ có thể gọi là bùa đòi mạng!
“Ba, chuyện về tên họ Trương, cậu vẫn còn muốn nhúng tay vào đúng không?”
Trầm ngâm một lúc, “An gia làm mùng một, chúng ta làm mười lăm.
Đừng để hắn sống quá thư thả trong ngục.”
“Hiểu.”
“Cho nên, lần này cậu từ thủ đô tới đây…”
“Thăm Đàm Hi, thuận đường tham gia buổi tiệc rượu thương nghiệp.”
“Tôi nhớ hình như cậu không bao giờ tham gia các buổi tiệc mang tính chất thương nghiệp mà?”
“Lần này không giống vậy, năm sau tập đoàn Đại Đường có một công trình chính phủ, anh tôi xuống phía nam khảo sát, ông già bắt tôi đi một chuyến.”
“Tống Thanh đâu? Chị ấy làm tốt chuyện này hơn cậu!”
“Cút đi! Chị tôi vào tổ rồi, giữ bí mật ghê lắm, ngay cả ông già cũng không biết chị ấy đang làm gì”
“Đi cùng với Ủy viên Kỷ à?”
“Còn ai vào đây nữa?”
“Ôi… có vẻ là vụ án lớn đây, lại có người sắp gặp xui xẻo rồi!”
Tống Bạch như suy nghĩ đến điều gi đó, “Tay với quá dài thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị chặt đứt.”
“Sao tôi nghe thấy sởn tóc gáy thế này…”
“Đừng nói tôi không lo cho cậu, về nhà nhắc nhở vài tên nhãi ranh nhà bác hai cậu đi.”
Sắc mặt Chu Dịch thay đổi, “Lão Ba…”
“Được rồi, nếu còn lần sau, tôi cũng không thể bảo vệ được mấy anh em họ không nên nết nhà cậu đâu.
Dịch Tử, cậu cũng nên nghiêm túc lại rồi.”
“Ba, cậu đừng nói mình tôi, không phải cậu cũng “bơi bời lêu lỏng” đấy sao?”
“Hai chúng ta giống nhau sao?” Tống Bạch cười lạnh.
Chu Dịch trầm mặc.
“Tôi không ép cậu, bản thân tự lo đi.”
“Thật ra, hôm trước ba tôi cũng nhận được thư mời của Đại Đường.
Nghe nói tứ đại tài phiệt đều được mời.”
Lục gia và Tần gia vốn có hợp tác với Đại Đường, tham dự là việc chắc chắn.
Còn về Bàng gia, giờ đây họ đang nắm quân quyền trong tay, vì để tránh hiềm nghi nên chắc không đến tham dự, còn về Cố gia vẫn luôn khiêm tốn trước giờ, đến hay không thể nói trước được.
Tống Bạch: “Anh Huân đã nói sẽ không đến, ý của ông ngoại là bảo tôi và anh Chinh đại diện hỏi thăm”
Bàng Thiệu Huân thuộc chi trưởng, nhất cử nhất động đều đại diện cho nhà họ Bàng, việc anh ta không đến đều nằm trong dự đoán.
Còn Lục Chinh và Tống Bạch là cháu ngoại của ông Bàng, tuy không mang họ Bàng nhưng vẫn đủ sức nặng của mình.
Chu Dịch gật đầu, “Cách này khá hay.
Cố gia thì sao? Cử ai đến?”
“Cố Hoài Sâm.”
…
Đêm đó Tống Bạch nghỉ ngơi ở khách sạn.
Tắm rửa xong, vừa lấy định điện thoại định gọi cho Đàm Hi thì không ngờ điện thoại đã đổ chuông trước.
Là một số lạ, thuộc về thủ đô.
“Alo?”
“Tống Bạch, tại sao anh không nghe điện thoại của tôi?”
Cau mày, “Mẹ kiếp, cô có thấy phiền không hả Tần Thiên Mỹ?”
Người phụ nữ này giống như một miếng kẹo mè, nếu sớm biết có ngày hôm nay, Tống Bạch thà chết cũng không nhúng tay vào.
“Tại sao anh lại chặn số điện thoại của tôi?”
“Không muốn nghe máy.”
Tần Thiên Mỹ nghiến răng nghiến lợi, “Tại sao lại trốn tôi?”
“Làm ơn đi, tôi đã nói rất rõ với cô rồi, tôi, Tống Bạch, không hề có chút hứng thú nào, với cô, Tần Thiên Mỹ cả!” Anh ta nói từng chữ một, “Bây giờ đã hiểu chưa?”
Anh ta và Tần Thiên Mỹ quen biết nhau trong một buổi tiệc sinh nhật một người bạn vào nửa năm trước, là người trong cùng một giới, uống vài ly là có thể trò chuyện đôi câu với nhau.
Nhưng Tống Bạch không ngờ được rằng, qua lần trò chuyện đó lại kéo bản thân mình