Vén chăn lên, bước xuống giường, ngay cả dép cũng quên mang, cô chạy như bay xuống lầu.
“Anh cả!” An An đứng trêи bậc thang, nôn nóng gọi một tiếng.
Người đàn ông ngẩng đầu, đôi con ngươi đen trầm vốn nghiêm nghị, nhưng khi nhìn thấy người đứng trêи bậc thang thì đôi mắt đó lại dần dần trở nên dịu dàng, khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên ấm áp hơn hẳn.
“Lại không mang dép?”
An An đan tay vào nhau, thấy hơi bối rối, “Em vui quá nên quên mất…”
An Tuyệt bước nhanh lên cầu thang, bế cô lên, đặt xuống sô pha, “Đôn Tử, lên lầu lấy dép của em gái xuống đây.
”
An Diệu không phục, nói thế nào thì anh ta cũng là nam thần quốc dân đấy nhé?!
“Còn không đi?” An Tuyệt lạnh lùng lên tiếng.
An Diệu chán nản lên lầu, trong nhà này, ngoại trừ mẹ ra, người anh ta sợ nhất chinh là anh cả.
“Cảm ơn anh hai!” An An cười ngọt ngào.
Được thôi, sự buồn bực trong lòng An Đôn Tử lập tức tan biến ngay tức thì.
An An ôm gối đặt trêи đùi, hai má ửng hồng, tuy cô đã sống 18 năm ở đây nhưng vẫn chưa vượt qua được suy nghĩ nam nữ, nên cô luôn cảm thấy việc để lộ bộ phận nào đó trước mặt người khác giới là một chuyện rất vô lễ, cho dù người đó là anh trai ruột của mình đi nữa.
An Tuyệt nhìn thấy hết, nhưng không nói gì, những năm qua, anh ta đã quen với sự thẹn thùng và ngại ngùng của em gái mình rồi.
Lúc còn nhỏ, cô thích mặc quần dài áo dài, gói bản thân kín mít lại.
Ban đầu mọi người không thấy gì, nhưng khi lớn lên một chút mới cảm thấy không đúng lắm.
Có con gái nhà ai lại mặc đồ dài vào mùa hè không? Ngay cả váy mà cô bé này cũng không thích mặc.
Có thử qua việc thay đổi cô nhưng cô nhóc này lại không chịu, ai dám ép cô, cô sẽ khóc rống lên, hễ khóc là bị viêm khí quản, đưa đi truyền nước là còn nhẹ, có một lần khóc sắp thành viêm phổi luôn.
Từ đó về sau, không còn ai để ý đến việc cô mặc đồ dài hay đồ ngắn nữa.
“Lớn rồi vẫn còn ngại sao?”
An An mím môi, không chỉ gò má, mà cả lỗ tai cũng đỏ bừng lên.
An Tuyệt hết cách.
“Em gái! Dép lê của em!” An Diệu xuống lầu, đặt dép xuống nền.
An An vội mang vào, “Anh cả, mọi chuyện thuận lợi chứ?”
An Tuyệt nhìn cô, rồi An Diệu bằng ánh mắt cảnh cáo.
An Diệu tỏ ra vô tội.
“Anh cả, không phải do anh hai nói đâu, anh đừng trừng anh ấy!”
An Diệu ôm vai em gái, “Bé ngoan, vẫn là em thương anh nhất.
”
Cả người An An cảm thấy mất tự nhiên, An Diệu khẽ ho hai tiếng, thu tay lại.
“Ăn cơm trước đã.
” An Tuyệt không muốn nhắc đến chuyện chém giết trước mặt em gái mình, xoay người đi vào phòng ăn.
An An và An Diệu nhìn nhau, sự đau lòng thoáng dâng lên trong mắt, vành mắt nhanh chóng trở nên ửng đỏ.
“Em gái, em đừng như vậy…” An Diệu thở dài.
“Vâng, em biết rồi.
” Khịt mũi, ép cho bản thân không khóc nữa.
“Đói bụng rồi phải không? Đi, đi ăn cơm nào!”
Ăn cơm xong, An Tuyệt nghỉ ngơi một lúc rồi vào phòng sách, An Diệu ngã người trêи sô pha, trong tay cầm cuốn kịch bản, hai chân gác lên bàn trà đầy thích ý.
An An pha trà, đưa cho anh ta.
An Diệu hớp một ngụm, “Em gái à, tài nghệ của em sắp ngang ngửa với cấp đại sư rồi đấy.
”
An An rót cho mình một ly, nghe thấy thế, cười cong khóe mắt.
“Trà Anh Anh pha càng thơm hơn.
”
An Diệu hưng phấn, buông kịch bản xuống, hái mắt phát sáng lên, “Gần đây em liên lạc với Minh Anh à? Cô ấy có nói khi nào về nước không?”
“Anh hai, anh muốn làm gì?”
Ánh mắt An Diệu chột dạ, “Anh chỉ hỏi thế thôi…”
“Thật không?”
“Nếu không thì sao?”
“Mỗi khi anh nói dối, đều sẽ bất giác cao giọng lên.
”
“Có sao?”
“Anh nghe đi.
”
“…”
“Anh Anh bị anh cả chọc tức, chắc tạm thời sẽ không trở về đâu.
”
“Em nói xem, một cô gái nhỏ nhắn như cô ấy chạy đến Châu Phi làm gì chứ?”
An An mím môi: “Hình như cô ấy… tham gia huấn luyện lính đánh thuê rồi.
”
“Cái gì?” An Diệu suýt chút nữa đã ném đi chiếc ly sứ thanh hoa có giá trị liên thành trong tay.
“Việc này cô ấy nói với em hồi ba tháng trước.
”
“Cho nên, ba tháng qua cô ấy không liên lạc với em?”
An An gật đầu.
“Chú Minh và dì Lạc có biết chuyện này không?”
“Chắc là… vẫn chưa biết.
”
“Xằng bậy! Căn cứ huấn luyện Dạ Lang, môt trăm người bước vào chưa chắc đã có hai mươi người có thể sống sót bước ra, người Minh Anh không to, nhưng gan lại thật sự không nhỏ!”
An An rụt cổ lại, mái tóc dài phủ xuống vai, “Anh, đừng tức giận…”
“Sao em không nói sớm?” Sắc mặt An Diệu không được tốt lắm…
“Anh Anh không cho…”
“Em cứ nhìn cô ấy làm trò xằng bậy à?”
“Em đã nói với các cậu rồi, các cậu ấy đã hứa sẽ trông chừng cô ấy.
”
An Diệu thở phào.
Trong mắt An An chứa đựng chút ít sự chọc ghẹo: “Anh Đôn Tử, hình như anh rất để ý đến Anh Anh, có phải anh…”
An An chưa nói xong đã bị An Diệu gõ vào đầu, “Suốt ngày nghĩ bậy bạ gì đó? Nói bậy bạ không…”
“Vậy tại sao anh lại để ý đến chuyện của Anh Anh thế?”
“Đó là chị dâu tương lai của chúng ta, anh phải trông chừng giùm anh cả, lỡ bị gì thì sao?”
An An nhếch môi cười, “Anh nghĩ xa đấy… Đúng rồi, anh cả không nhắc đến chuyện của Anh Anh, em cũng không dám nói, bây giờ có nên nói ra hay không?”
“Em cho rằng không nói thì anh cả không biết à? Anh ấy còn quan tâm hơn cả trong tưởng tượng của chúng ta…”
“Thật à?” An An không tin lắm.
Từ đó đến giờ đều là Minh Anh chạy theo anh cả, còn anh cả vẫn cứ lạnh lùng muôn đời không đổi, nhìn thế nào cũng không giống kiểu có quan tâm đến chuyện của Anh Anh.
“Em gái à, em vẫn còn quá trẻ…” Không hiểu thế giới của tài xế già.
Trước khi đi ngủ, An An do dự một lúc lâu, nhưng vẫn đi gõ cửa phòng sách.
“An An?” An Tuyệt ngẩng đầu từ sau bàn làm việc, chợt đặt bút xuống.
“Anh, nghỉ ngơi một lúc đi.
” Đưa tay ra, “Này, sữa cho anh, uống lúc nóng đi.
”
An Tuyệt nhận lấy, đặt lên bàn.
“Uống ngay bây giờ.
”
“Được.
”
Không lâu sau, ly thủy tinh đã thấy đáy, “Nói đi, còn có chuyện gì không?”
An An cắn môi, nhưng vẫn nói chuyện Minh Anh đi châu Phi ra, hi vọng sau khi Anh Anh trở về đừng tìm cô tính sổ…
“Ừ.
” Phản ứng của anh ta rất bình tĩnh, dưới ánh đèn, đường viền khuôn mặt lạnh lùng bức người.
An An đột nhiên thở phào, quả nhiên là đã biết…
“Còn nữa, lần này chúng ta ở Hoa Hạ trong bao lâu?”
An Tuyệt nhìn cô,