Mặt hắn lúc xanh lúc trắng.
Hắn thừa nhận, lúc đầu tiếp cận Liêu Gia Văn đúng là có mục đích riêng, vài năm qua hắn có được không ít thứ tốt từ trêи người cô ta, cũng từ từ đứng vững chân hơn trong Bộ Ngoại Giao.
Trương Diệp hiểu quá rõ nội tâm của những người phụ nữ mạnh mẽ như cô ta trống trải đến cỡ nào, chỉ cần hơi biểu hiện tốt, thỉnh thoảng quan tâm chăm sóc, lúc quan hệ phải mạnh mẽ hơn một chút, cho dù có là trinh tiết liệt nữ cũng sẽ phải đổ gục dưới đũng quần của hắn.
Và thực tế chứng minh, mọi thứ đúng là như thế, hắn ta chỉ cần một tuần là đã hạ đổ được Liêu Gia Văn.
Hai tháng sau đó, bọn họ qua lại với nhau như một đôi tình nhân thông thường, Liêu Gia Văn ở trước mặt hắn càng ngày càng giống một người phụ nữ nhỏ nhắn.
Trương Diệp biết, người phụ nữ này đã không thể rời xa hắn được nữa.
Kết thúc thực tập, hắn được giữ lại như ý muốn, tuy chỉ là một phiên dịch viên quèn nhưng đã trở thành một nhân viên chính thức trong Bộ Ngoại Giao, có được biên chế chính quy.
Cho dù có làm một công việc giống y như lúc thực tập, nhận một mức lương giống hệt, nhưng địa vị lại ở mức một trời một vực.
Trương Diệp biết, tất cả những thứ này đều là do Liêu Gia Văn cho hắn, từ sau đó, hắn càng tỏ ra tận tâm, Liêu Gia Văn kêu hắn đi về hướng Đông, hắn tuyệt đối sẽ không đi về hướng Tây, cung phụng cô ta như một nữ hoàng, nhưng khi ở trêи giường, lúc cần thiết vẫn dã man, thô lỗ như thường.
Hắn biết Liêu Gia Văn đã kết hôn, nhưng như thế thì đã sao? Hai người cũng chẳng qua chỉ là cuộc tình ngắn ngủi, đến với nhau theo nhu cầu, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc có kết quả gì với cô ta, cho nên, việc có kết hôn hay không thật sự chẳng có ảnh hưởng gì lớn lao.
Thậm chí, hắn còn ác ý nghĩ rằng, việc Liêu Gia Văn cởi đồ ra liền biến thành một ả ɖâʍ phụ có phải là bởi vì chồng cô ta không được hay không?
Nhưng hắn không hề ngờ được rằng chồng cô ta không chỉ trẻ tuổi, mà còn có một bối cảnh lớn mạnh.
Đột nhiên, Trương Diệp không hiểu nổi, nếu bên cạnh đã có một người đàn ông tốt như thế, thì vì sao cô ta còn tìm sự an ủi từ chỗ hắn?
Trừ phi… liên hôn gia tộc?
Nếu là như thế, có phải chứng minh được rằng bối cảnh của Liêu Gia Văn cũng rất lớn mạnh?
Trương Diệp nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, sau khi cân nhắc lại, hắn cảm thấy không nên nói chuyện quá tuyệt tình.
Hắn đã đắc tội nhà họ Tống, nếu lại mất đi một chỗ dựa như Liêu Gia Văn thì lúc đó mới thật sự đi vào đường cùng.
Cho nên, chuyện trước mắt là giữ vững người trước rồi nói.
“Xin lỗi Gia Văn, lúc nãy anh quá kϊƈɦ động.”
“Kết thúc tại đây?” Liêu Gia Văn cười như không cười.
Trương Diệp ôm cô ta vào lòng, “Sao anh có thể nỡ làm thế chứ?”
“Được rồi.” Giơ tay đẩy hắn, cô ta đi vòng ra sau bàn làm việc, ngồi xuống, “Tôi vẫn còn chuyện phải làm, đi ra đi!”
Sự lúng túng xuất hiện tên gương mặt của hắn, nhưng biến mất rất nhanh, “Vậy anh không làm phiền em nữa.
Suối nước nóng tối nay…”
“Cút!”
Trương Diệp chản nản bỏ đi.
Quẳng cây viết trêи tay, Liêu Gia Văn nắm chặt cạnh bàn, móng tay gãy rồi cũng không hề có cảm giác gì.
Trong đầu chợt hiện liên một từ… Bị cô lập!
Cô ta biết Bàng Bội San sẽ trả thù, nhưng không ngờ tay chân đối phương lại nhanh như thế, nhanh đến mức buổi sáng mới còn đàm phán, buổi chiều đã cho cô ta một gậy.
“Chị Liêu, Bộ trưởng gọi chị đến văn phòng.” Hiểu Hoa đi tới kêu người, ghé sát tai cô ta, “Em nghĩ chắc là liên quan đến việc chọn phó bộ trưởng, em gái đây chúc mừng chị trước nhé.”
“Chuyện này đừng nói bậy.”
“Vâng, thì hai chúng ta nói chuyện riêng thôi mà, không có gì đâu.”
“Tan ca cùng đi ăn cơm không?”
Hiểu Hoa chớp mắt: “Mời em sao?”
Liêu Gia Văn giả vờ thoải mái nhún vai: “Dĩ nhiên.”
“Cảm ơn chị Liêu!”
Cốc cốc…
“Mời vào.”
“Bộ trưởng Lý, anh tìm tôi ạ?”
“Ngồi đi.
Uống chút nước.”
Liêu Gia Văn kinh ngạc, “Anh khách sáo quá.
Có chuyện gì cần tôi…”
“Không vội, đợi Tiểu Lưu đến rồi nói.”
Tiểu Lưu? Là người cùng tranh tuyển vị trí phó bộ trưởng với cô ta.
Không lâu sau, Lưu Tuấn cũng đến, anh ta vào ngành sớm hơn Liêu Gia Văn, hoàn toàn là người cố gắng đi lên từng chút một, năm ngoái mới được điều về từ Syria.
“Tiểu Liêu cũng ở đây à?” Vừa nói vừa đưa tay ra trước.
“Thầy Lưu.” Liêu Gia Văn khẽ nắm lấy tay.
Một người đa mưu túc trí, một người nghiêm nghị hào hùng, trêи khuôn mặt hai người đều mang theo nụ cười, gật đầu ra hiệu, trông rất hài hòa.
“Ngồi xuống hết đi.
Hôm nay tìm hai người đến, chủ yếu là xác định người được chọn vào vị trí phó bộ trưởng.
Hai người cũng biết, lão Trương còn một tháng nữa sẽ về hưu, tương lai vẫn là thiên hạ của thanh niên các cậu.
Phía trêи vô cùng hài lòng về hai người, chọn ai, không chọn ai đều rất khó xử.”
Một màn dạo đầu khiến nhịp tim hai người tăng tốc.
Liêu Gia Văn siết chặt hai tay đặt trêи đùi.
Lưu Tuấn ngừng hô hấp theo bản năng.
“Người được chọn đã được định xong, sẽ tiến hành đào tạo trong một tháng, sau khi trở lại sẽ nhận được thông báo bổ nhiệm chính thức.” Bộ trưởng ngừng lại, “Vậy tôi xin chúc mừng Tiểu Lưu trước nhé!”
Lưu Tuấn ngơ ngác 3 giây mới đứng dậy, vui chảy nước mắt, “Cảm ơn! Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn tổ chức, cảm ơn quốc gia! Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, không làm cho nhân dân thất vọng”
“Nói được nhưng phải làm được mới hay!” Bộ trưởng cười vỗ vai anh ta, tỏ ý cổ vũ.
“Ngài yên tâm!”
“Tiểu Liêu cũng đừng nản lòng, cô vẫn còn trẻ, về sau vẫn còn cơ hội.”
Liêu Gia Văn cười miễn cưỡng: “Thầy Lưu, chúc mừng thầy.”
“Cảm ơn.”
Rời khỏi văn phòng trong trạng thái thất thần, giữa đường gặp được Hiểu Hoa, “Chúc mừng nhé, bộ trưởng Liêu!”
Nụ cười miễn cưỡng trở nên cực kỳ xấu xí, im lặng trở về phòng làm việc.
Hiểu Hoa theo vào, “Tối nay để em mời vậy, cứ coi như chúc mừng chị Liêu thăng quan, sau này… đừng quên em gái này nhé!”
“Ra ngoài!”
“Hả?”
“Tôi kêu cô ra ngoài!”
Nụ cười Hiểu Hoa cứng đờ, “Chị Liêu, sao chị…”
“Cút ra ngoài!”
Hào hứng tiến vào chúc mừng, cuối cùng lại chán nản đi ra, Hiểu Hoa bĩu môi, thật sự cho rằng mình là Hoàng thái hậu à!
“Nghe nói gì chưa? Lưu Tuấn sắp thăng chức thành phó bộ trưởng rồi! Cuối cùng cũng ngóc đầu lên được, thật không dễ dàng gì…”
Hiểu Hoa khẽ sửng sốt, chợt nhếch miệng, hóa ra là thế…
Liêu Gia Văn mệt mỏi dựa người trêи ghế, nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt thất thần.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
“Alo mẹ…”
“Gia Văn, không hay rồi!” Giọng bà Liêu run lên.
Đột nhiên bật người dậy, “Mẹ đừng gấp, xảy ra chuyện gì vậy? Từ từ nói.”
“Ba con bị cảnh sát dẫn đi rồi!”
“Cái gì?!”
“Gia Văn à, con mau trở về đi… Mẹ rất sợ…”
“Vâng, con sẽ về ngay!”
Liêu Gia Văn vội vàng trở về nhà, mẹ cô ta ngồi khóc trêи ghế sô pha, phòng khách lộn xộn bừa bãi: “Mẹ!”
“Gia… Gia Văn… cuối cùng con cũng đã trở về!” Bà Liêu nhào vào lòng con gái, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Mẹ, khoan hãy khóc đã, nói rõ ràng mọi việc, rốt cuộc ba con bị sao vậy? Tại sao lại bị cảnh sát đưa đi?” Trong lòng thầm có một sự suy đoán, nhưng cô ta không muốn suy nghĩ sâu hơn.
“Nói là muốn hỏi chuyện.”
“Hỏi chuyện gì?”
“Lãnh đạo nhà máy ba con làm nói ông ấy ăn cắp bí mật gì đấy, còn nói phải kiện ra tòa, Gia Văn, có khi nào ba con sẽ bị ngồi tù không? Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao lại thành ra thế này chứ?”
“Con gọi điện thoại trước đã.”
“Đúng, con quen nhiều người, đều là người làm quan, còn có cái ông cục trưởng gì đó nữa… con đi cầu xin họ, lôi kéo làm quen, nếu không được thì nhờ Tử Văn nghỉ cách.
Lần trước, chuyện của dì cả con đều nhờ nó xử lý…”
Liêu Gia Văn chợt nhói lòng, “Con đi gọi điện thoại.”
Cầm lấy điện thoại, bước vào phòng ngủ, “Alo, chào cục trưởng Tôn, tôi là Liêu Gia Văn thuộc Bộ Ngoại Giao… Đúng, là chuyện kia của ba tôi, ông xem có thể giúp tôi, ba tôi là một người thật thà, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này… Không thể dàn xếp sao? Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật… Alo? Alo?”
Liêu Gia Văn tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, không chết tâm, lại gọi một số điện thoại trong danh bạ, “Thư ký Lâm, chào anh, tôi là Liêu Gia Văn…”
Vừa nghe thấy tên cô ta, đối phương trực tiếp cúp máy, thái độ như vậy cho dù cô ta có ngốc hơn cũng đã nên hiểu rõ.
“BÀNG BỘI SAN!”
Suốt hai tiếng đồng hồ, hễ là những người có chút giao tình cô ta đã đều liên lạc hết, hoặc là không nghe điện thoại, hoặc là nói không được vài câu đã cúp máy ngay.
Đây rõ ràng là cố ý!
Bàng Bội San lợi hại thật, buổi sáng mới cảnh cáo, biểu chiều đã bắt tay vào thực hiện ngay!
“Gia Văn, liên lạc được chưa? Khi nào ba con sẽ trở về?”
Cô ta mím môi.
“Con nói gì đi chứ!”
“Mẹ, những cách có thể nghĩ ra con đều đã thử hết rồi…”
“Vậy mẹ gọi điện thoại cho A Văn, cho dù nó không giải quyết được thì vẫn còn nhà họ Tống có thể giúp được, quyền lực nhà họ lớn như thế, chuyện cỏn con này chắc chắc không thành vấn đề! Đúng vậy, bây giờ mẹ sẽ đi gọi cho Tử Văn…”
“Đừng gọi!” Cô ta giành điện thoại lại, đập mạnh xuống đất.
Bà Liêu kinh ngạc, “Gia Văn, con làm sao thế?”
“Mẹ, đừng gọi, con đang gây gổ chuyện ly hôn… với anh ấy, xin mẹ đó…”
“Ly hôn?” Giọng nói sắc bén như một mảnh thủy tinh cào qua mặt đất, vô cùng chói tai: “Tại sao hai đứa muốn ly hôn? Tại sao chứ? Có phải nó có bồ nhí giống như mấy gả đàn ông kia không? Hay là nó đối xử không tốt với con?”
Liêu Gia Văn che mặt, gồi bệch xuống đất, “Đừng nói nữa…”
Bà Liêu sốt ruột đến mức mồ hôi chảy đầy đầu: “Mẹ nói cho con biết, không thể ly hôn! Dựa vào gì cho ả tiểu tam kia được lợi? Cho dù có ly hôn cũng phải lấy được lợi ích mới được, không thể bỏ qua như vậy được! Bây giờ con gọi điện thoại ngay cho nó, kêu nó nghĩ cách cứu…”
“Mẹ, con muốn được yên tĩnh!”
“Nhưng…”
Liêu Gia Văn ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng: “Con nói, con muốn được yên tĩnh một mình!”
Bà Liêu sửng sốt.
“Mẹ, mẹ đi ra đi!”
“Vậy con nhớ gọi điện thoại…”
Rầm!
Tiếng đóng cửa!
Liêu Gia Văn dựa người sau cửa, cắn chặt răng, cả người run lên bần bật.
Một lúc sau, cô ta mới đi đến bên giường, cầm lấy điện thoại.
Từ sáng đến giờ, Bàng Bội San luôn ngồi trêи sô pha, cũng không đi đến bệnh viên thăm con trai, dường như bà đang đợi một thứ gì đó rất quan trọng.
Di động được đặt trêи bàn trà trước mặt, ngoài trừ lần rung lúc nãy khi nhận được tin nhắn thì cả buổi chiều nó đều nằm im bất động.
“Thanh Thanh, pha một ly cà phê cho mẹ.”
Tống Thanh sửng sốt: “Con không có nghe nhầm chứ? Mẹ có chắc là muốn uống cà phê?”
“Ừ.”
“Vâng, mẹ là mẹ nên mẹ lớn nhất, con đi xay cà phê cho mẹ.”
“Không cần, pha loại hòa tan là được.”
“…” Chắc mặt trời mọc từ đằng tây rồi.
“Này, xong rồi.”
Bà Bàng nhận lấy, hớp một ngụm nhỏ.
“Mẹ, con đi bệnh viện thay ca cho Tiểu Bạch, con đi trước nhé.”
“Ừ.
Đi đi! Đi đi!”
Ngay lúc này, chuông điện thoại cuối cùng cũng vang lên.
Tống Thanh nghi ngờ nhìn mẹ mình, vẫn còn đang uống cà phê à, mắt nhìn thẳng, vờ như không nghe thấy