Buổi tối hôm đó, bà Bàng xách hộp cơm giữ nhiệt đi đến bệnh viện.
“Mẹ? Giờ này rồi sao mẹ còn đến nữa?” Tống Tử Văn đặt báo xuống, hơi kinh ngạc.
“À, đến đưa đồ ăn khuya cho con.” Bà mở nắp hộp ra, mùi thơm tỏa ra khắp phòng bệnh, “Sẵn tiện chúc mừng con, trở lại quãng đời độc thân.”
Nhẹ nhàng như đang nói “thời tiết hôm nay thật đẹp“.
Bà đối lưng với giường bệnh, đổ canh gà vào trong bát, lại lấy thìa ra, động tác tuần tự gọn gàng, trong suốt cả quá trình không hề xoay đầu lại nhìn phản ứng của Tống Tử Văn, đây là sự tôn trọng của một người mẹ dành cho con trai mình.
Một lúc sau, bà mới bưng bát xoay người lại, “Canh chính tay mẹ hầm đấy, thử xem?”
“… Vâng.” Tống Tử Văn nhận lấy, thưởng thức từng ngụm nhỏ, “Rất thơm.”
Bà Bàng cười: “Thích là được.” Sau đó lấy một túi tài liệu từ trong túi ra, đặt bên gối của anh ta.
Bên trong là đơn xin ly hôn và giấy xác nhận ly hôn.
Tống Tử Văn khép mắt, đôi hàng mi rung rung, một lúc sau mới khẽ vâng một tiếng.
Bà Bàng thở phào, vỗ mu bàn tay con trai: “Đừng lo lắng, có mẹ ở đây.”
Anh ta chợt thấy ấm lòng, không còn tình yêu, cuộc hôn nhân đã bị mai táng, nhưng ít nhất anh ta vẫn còn người nhà ở bên.
“Bác sĩ nói, ngày mai có thể xuất viện, mẹ kêu Thanh Thanh và Tiểu Bạch tới đón con.”
“Bên phía tòa thị chính….”
“Đã xin nghỉ phép năm, con chỉ cần lo yên tâm nghỉ ngơi là được.”
“Mẹ, con xin lỗi.
Không phải con cố ý đâu, trước khi chiếc xe tải kia lao ra, con đã giảm tốc rồi.”
“Ừ, mẹ biết hết.
Nhưng có một việc con phải nhớ kỹ, trước khi làm việc gì đó thì phải nghĩ tới hậu quả.
Con không chỉ có một mình, con vẫn còn ba mẹ anh em, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, con bảo cả nhà phải làm sao đây? Ông bà con kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, con nhẫn tâm thế sao?”
Hai mẹ con nói rất nhiều chuyện, nhưng không hề nhắc đến ba chữ “Liêu Gia Văn”, dường như ai nấy đều đã quên đi đã từng có một người phụ nữ từng làm con dâu, từng làm vợ như thế.
Lúc bà Bàng trở về thì đã gần nửa đêm, Tống Vũ cầm báo ngồi trong phòng khách đợi bà.
“Về rồi à?”
“Vâng.” Bà Bàng thay giày, nhào vào lòng chồng mình.
Tống Vũ khẽ sửng sốt, được thôi, ông thấy hơi kinh ngạc.
“Sao thế?”
“Con trai chúng ta thông suốt hơn trong tưởng tượng.”
“Đưa đồ cho nó rồi à?”
“Ừ.”
“Tốt xấu gì đó cũng là con của chúng ta, đâu thể nào tệ được?”
“Xời! Biết ngay là ông sẽ dát vàng lên mặt mình mà!”
“Tôi cũng đang khen bà đấy thôi!”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Bà Bàng chọt vào tim chồng nhà mình, cười yêu kiều.
Con tim Tống Vũ khẽ rung động, bế ngang bà lên.
“Này! Ông làm gì đấy?”
“Đi ngủ!”
Đôi gò má của bà Bàng đỏ bừng, thấp giọng mắng: “Lớn già đầu rồi, ông có thấy xấu hổ không?”
“Thanh Thanh và Tiểu Bạch ở trong phòng, ba mẹ đều ngủ rồi, không nhìn thấy đâu!”
…
Tống Bạch vứt điện thoại đi, nằm dang tay dang chân trêи giường, đã mấy ngày rồi, sao vẫn tắt máy?
Suy nghĩ, lại với lấy điện thoại: “Alo, Dịch Tử.”
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng ư ư a a, Tống Bạch cười nhạo: “Cậu không sợ cạn kiệt tinh lực mà chết à?”
Một tiếng gầm nhẹ, Chu Dịch bò dậy khỏi cơ thể người phụ nữ, kéo áo ngủ qua mặc lên người, châm một điếu thuốc, đi ra ban công: “Ba, nửa đêm nửa hôm gọi cho tôi, cậu kiểm tra công việc à?”
“Bớt đắc ý đi, tình hình bên đại học T thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào?” Chu Dịch đùa nghịch chiếc bật lửa, dáng vẻ trong rất nhàn nhã.
“Không phải kêu cậu đi tìm Đàm Hi sao? Mấy ngày rồi vẫn chưa mở máy.”
“Đại học T đang tổ chức ngày hội thể thao, đều nghỉ lễ hết rồi!”
“Ký túc xá không có ai à?”
“Không có.
Tôi nói này, cậu nhớ nhung thế làm gì? Đừng quên, đó là người của anh họ cậu.” Nhắc đến Lục Chinh, sắc mặt Chu Dịch bỗng trở nên nghiêm túc: “Ba, nói thật đó, những năm gần đầy việc Nhị gia tu tâm dưỡng tính không hề giả, nhưng sự tàn nhẫn trong xương tủy không hề giảm đi chút nào, cậu đừng có làm cái chuyện giành thức ăn trong miệng cọp đầy ngu ngốc kia!”
“Tôi là loại người thế à? Đó là anh của tôi!”
“Hì hì… Tôi cũng chỉ nhắc nhở cậu thôi mà, dù sao trong lòng cậu có chừng mực là được.”
“Ngày mai lại đi tới trường xem thử, tôi lo sẽ xảy ra chuyện.”
“Xời… Cô ta không làm cho người khác xảy ra chuyện là đã cảm ơn trời đất lắm rồi, ai dám động vào con tiểu yêu tinh kia chứ?”
Tống Bạch cau mày: “Kêu cậu đi thì cứ đi, nói nhiều như thế làm gì?”
Chu Dịch lầu bầu: “Biết rồi!”
“Được, cứ thế đã, tôi cúp máy đây!”
Ngày hôm sau, Tống Bạch ngủ đến trưa, vừa xuống lầu là đã nghe thấy mẹ anh ta ngân nga điệu hoàng mai, vừa ăn trái cây vừa xem phim truyện cẩu huyết.
“Mẹ, hát gì đấy?”
“Ối, cậu Ba nhà chúng ta dậy rồi à?”
Tống Bạch đánh giá mẹ mình từ trêи xuống dưới, một cách kỹ càng: “Tâm trạng mẹ hôm nay tốt thế?”
Bà Bàng cười vui vẻ.
“Mẹ có biết bây giờ trong đầu con đang hiện lên từ nào không?”
Nhăn mày, “Có gì cứ nói.”
“Hoa nở hai lần!”
Tay Bàng Bội San run lên, điều khiển từ xa rớt xuống sàn: “Ơ hay, thằng nhãi ranh kia! Muốn ăn đòn chứ gì?”
Đồng chí Tiểu Bạch chậc lưỡi, giả vờ uyên thâm, vuốt cằm: “Điển hình của kiểu thẹn quá hóa giận!”
“Thằng nhóc chết tiệt!”
“Tối hôm qua làm trò gì xấu xa với ba con chứ gì?” Nói xong, còn chớp mắt đầy ẩn ý
Bàng Bội San bị sặc, mặt mũi đỏ bừng, “Cút qua một bên! Đợi đã… lấy điện thoại trêи tủ giày lại đây cho mẹ.”
“Vâng, Thái hậu Lão Phật Gia!” Vừa nói, vừa cười gian, vừa làm động tác thỉnh an.
Bà Bàng nghiến răng, trừng mắt nhìn anh ta, haizz, thằng nhóc này khi nào mới nghiêm túc đây? Suốt ngày chỉ biết làm trò, đúng là làm bà đây buồn lo chết mất thôi!
“Này, di động.”
Bàng Bội San nhận lấy, tiện tay tắt luôn tivi, Tống Bạch nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của mẹ mình thì bỗng cảm thấy mới mẻ kỳ lạ.
“Gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Đừng nói chuyện!” Đợi một lúc bà Bàng bật cười, “Cô Tinh à, không làm phiền cậu nghỉ ngơi chứ?”
Tống Bạch giật mình, ghé tai vào thăm dò, thì nghe thấy một giọng nói rất rõ ràng, “Không.”
Nói thế nào nhỉ? Có sự lạnh giá của vùng cực địa, lại sôi sục linh khí của dòng suối, không hẳn nhiệt tình, cũng không vòng vo, bà ấy nói không tức là không, tuyệt đối không hề nói những lời như kiểu khách sáo.
Đây chính là