Hai giờ sáng, Bệnh viện Nhân dân Tân Thị.
“Bác sĩ, bạn học của cháu không sao chứ ạ?” Vẻ mặt Tiểu Công Trúa rất lo lắng.
“Viêm dạ dày cấp tính, chắc hẳn là đã ăn phải cái gì đó không sạch sẽ.”
Hàn Sóc hơi chột dạ.
“Vậy sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại thế?” Đàm Hi vẫn đang nằm yên trêи giường bệnh.
Bác sĩ liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, lạnh nhạt đáp: “Ngủ rồi.”
Nhiễm Dao & Hàn Sóc & An An: “…”
“Đã muộn thế này rồi, sinh viên các cô đi lại bên ngoài cũng không an toàn đâu.
Trong phòng này còn hai giường trống, nếu các cô không ngại thì sáng ra hãy đi.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần cảm ơn.
Một trong các cô đi cùng tôi đi lấy thuốc đi.”
Hàn Sóc xung phong nhận việc, “Để tôi!”
“Cậu có mang tiền không?”
“Éc… không.” Nói chuẩn ra là trong túi đã rỗng tuếch, căn bản không có tiền.
“Tớ có mang.” Tiểu Công Trúa liền đi theo bác sĩ đi lấy thuốc.
An An dém chăn giúp Đàm Hi.
Hàn Sóc hơi uể oải, không biết bản thân mình có thể làm được gì.
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại rất hay vang lên.
“Ai?”
Hàn Sóc nhún vai: “Tớ không cầm điện thoại theo.
Hình như là truyền ra từ trong chăn cơ…”
An An vội thò tay vào sờ soạng mấy cái, “Chàng Ngốc?”
“Cậu mắng tớ làm gì hả?”
“Tên hiển thị trêи điện thoại, Chàng Ngốc.”
“Không biết.
Cậu hỏi xem là ai…”
Ngày hôm sau, Đàm Hi ngủ đến lúc tự tỉnh.
Nếu không phải mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện quá nồng, chắc có lẽ cô còn ngủ thêm được hai tiếng nữa.
“Dậy rồi?”
Soạt…
Đần mặt ra một hồi lâu, “Sao anh lại ở đây thế?”
Người đàn ông đen mặt bước vào cửa, trong tay còn xách một túi đồ, “Sáng mới tiễn em về trường, tối em liền vào bệnh viện, Đàm Hi, em đúng là rất giỏi đấy.”
“Em cũng không muốn mà.” Đều do cô nàng 250 (đồ ngốc) Hàn Sóc kia, mua cho cô đồ ăn linh tinh, “Bạn cùng phòng của em đâu rồi?”
“Về trường rồi.”
“Oh.
Thế…” Cô cắn môi, “Anh tới lúc nào thế?”
Lục Chinh nhìn cô.
Đàm Hi bĩu môi, không dám hỏi lại nữa.
Anh đi tới bên cửa sổ, thò tay mở một cánh cửa đang đóng chặt ra.
Đàm Hi ôm chân ngồi nghiêng người, trêи người mặc áo bệnh nhân, mùi nước khử trùng trêи đó khiến cô thấy buồn nôn.
“Hôm nay anh không về thủ đô à?”
“Tối sẽ đi.”
“Oh.”
“Xin lỗi…”
Đàm Hi cảm thấy mình đang gặp phải ảo giác, Lục Chinh biết cúi đầu nhận sai ư?
Đánh chết cô cũng không tin!
“Xin lỗi em, ngày hôm qua anh bận quá nên không nghe điện thoại của em được.”
Chậm rãi giương mắt lên nhìn, cô nàng Đàm ngơ ngẩn, đúng là xin lỗi thật à?
Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rất bình thường mà, mặt trời cũng không phải mọc từ phía Tây.
Rơi vào trong mắt Lục Chinh lại thành cô đang rất tức giận, không thèm để ý tới anh.
“Anh cam đoan, sẽ không có lần sau.”
Tối hôm qua, lúc anh về tới chung cư và sạc điện thoại mới nhìn thấy một đống cuộc gọi nhỡ trong máy, biết rõ chắc có lẽ cô đang ngủ rồi nhưng vẫn không nhịn được mà gọi lại, còn nghĩ sẽ được nghe thấy tiếng báo tắt máy, không ngờ…
“Chào anh, tôi là bạn cùng phòng của Đàm Hi.” Mềm mại, dịu dàng nhưng anh lại chẳng thấy quen thuộc chút nào.
Trong nháy mắt, linh cảm không tốt đột nhiên ập tới, nghe thấy hai chữ “bệnh viện”, trái tim anh cũng co chặt lại.
Trêи đường đi cũng không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, xong việc nghĩ lại, anh thậm chí vẫn không tin rằng mình có thể thất thố tới mức này.
Mà hết thảy đều bắt nguồn từ tiểu yêu tinh chuyên hành hạ người này.
Đúng rồi, Đàm Hi giờ mới nhớ ra, trước khi tắt đèn đi ngủ, cô đã nằm ở trêи giường gọi cho Lục Chinh n cuộc gọi, lúc đầu không có người nghe, sau đó còn tắt máy luôn.
“Hừ!” Người đàn ông hạ mình làm cho trái tim nhỏ bé thường xuyên bị ức hϊế͙p͙ của thiếu nữ lập tức bành trướng lên.
Lục Chinh rót cho cô một cốc nước ấm.
Đàm Hi quay đầu lại.
“Uống nước đi.”
Chép miệng, thấy hơi khát, uống vào một hớp, “Lạnh.”
Lục Chinh lại rót thêm nước ấm, một lần nữa đưa qua cho cô.
“Nóng.”
“Ưm… Hình như lại quá nóng rồi.”
“…”
Lăn lộn mấy lần, sắc mặt của người đàn ông càng lúc càng đen.
Đàm Hi biết điều, không tiếp tục bắt bẻ anh nữa.
Có điều, đúng là thấy rất sướиɠ!
Cô nàng Đàm cười trộm.
Lục Chinh cũng không vạch trần cô, chỉ cần ở trong phạm vi một vừa hai phải thì anh sẽ vui vẻ dung túng.
“Anh mua cái gì thế?” Đàm Hi chỉ vào túi xách mà anh vừa mang về.
“Bữa sáng và đồ dùng rửa mặt.”
Bụng Đàm Hi lại réo lên hai cái.
Lục Chinh liền hạ bàn ăn nhỏ xuống rồi bày đồ ăn sáng ra, cũng tự mình ăn sạch một phần y chang như thế.
Cháo trắng, màn thầu, còn một đĩa dưa chuột nhỏ.
Nhìn đã không muốn ăn, nhưng mà trải qua một trận ầm ĩ đêm qua như thế, tạm thời cô cũng không dám ăn mấy món mặn và cay nữa.
Hai người ăn sáng xong, Đàm Hi ôm bụng nhỏ lăn lộn trêи giường.
Lục Chinh ra ngoài vứt rác, lúc về tới phòng liền nhìn thấy người nào đó lăn qua lăn lại như quả cầu.
“Em đang làm cái gì thế?”
“Giết thời gian, thuận tiện tập thể ɖu͙ƈ.”
“…”
“Hắt xì…” Gió từ ngoài cửa sổ ùa vào, Đàm Hi không nhịn được mà run lên.
“Lạnh à?”
Cô hít hít cánh mũi, “Hơi hơi.”
Lục Chinh hơi khép cửa lại, sau đó quay về bên giường.
Đàm Hi đảo trong mắt, duỗi tay ôm lấy eo người đàn ông, dứt khoát kéo áo sơ mi đang bỏ trong quần của anh ra, sau đó, thò cả hai tay vào trong…
“Đàm Hi!”
“Đừng động mà, em đang tìm hơi ấm.”
Thân mình người đàn ông cứng đờ, hơi thở cũng gấp hơn nửa nhịp.
Tay từ eo trượt tới trước bụng anh, vuốt ve từng múi cơ bụng, “Một, hai, ba…”
Đàm Hi đếm tới sáu, không chỉ sờ mà còn véo nữa.
“Thật ấm… Thật mạnh mẽ… Anh ăn cái gì mà lớn lên thế?” Thỉnh thoảng còn thêm một câu tán thưởng.
“A!” Một tiếng hét kinh hãi từ cửa truyền vào.
Hai người quay ra nhìn, cô y tá đang bối rối đi không được, ở lại cũng không xong, cực kỳ xấu hổ.
Đàm Hi bĩu môi, vừa mới có được tí phúc lợi, còn chưa hưởng được bao lâu thì đã bị cắt ngang rồi, đúng là khó chịu chết đi được!
Lục Chinh vẫn trưng ra vẻ mặt không cảm xúc, cho dù bị người ta bắt quả tang tại trận cũng chẳng có vẻ xấu hổ nào cả.
Biết làm sao được, Đàm Hi thích dáng vẻ luôn lạnh mặt vô tình như thế của anh, cho dù bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không thể lay động được.
Quá con mẹ nó đẹp trai!
Đàm Hi dùng sức véo cơ bụng của anh sau đó mới lưu luyến rút tay về.
Lục Chinh xoay người, một lần nữa thắt lại dây lưng.
Cô nàng y tá đỏ mặt.
Đàm Hi trừng mắt với cô ta.
Đây là người đàn ông của tôi nhá, cô đỏ mặt cái quái gì chứ?
“Có việc gì không?”
“A? À, bác sĩ bảo nếu bụng đã không sao thì có thể xuất viện được rồi.”
Lục Chinh lái xe tới, Đàm Hi khoác chiếc áo gió