“Sao lại ở trong tay cậu thế?”
“Kha Nhan đưa cho đấy.
Kinh khủng thật, thứ bé xíu thế này mà cũng đắt tới mấy trăm tệ.”
Đàm Hi duỗi tay ra, “Đưa tớ xem nào.”
Nhị Hùng lập tức mở gói đồ ra, “Đây.”
Đàm Hi mân mê một hồi.
Cô đã chơi trống jazz nhiều năm, biết có rất nhiều lúc người diễn tấu cần phải có thêm các đạo cụ như chuông bò, mõ, maraca, tam giác linh đủ loại.
Nhưng trước đây, cô chưa từng tiếp xúc với những thứ này, thậm chí một vài kiến thức phổ biến cơ bản cũng không biết nhiều lắm.
“Có thể không dùng thứ này không?”
Nhị Hùng lắc đầu, “Trừ phi bây giờ đổi bản nhạc khác.”
Hàn Sóc đã chọn bài “Đêm Ulaanbaatar” từ rất lâu trước kia, sắp xếp tới vòng biểu diễn cuối cùng như pháp bảo tranh giải quán quân, có thể nói là con át chủ bài có lực sát thương cuối cùng của LAND.
Hơn nữa mọi người cũng đã chuẩn bị rất lâu, đổi ngay lúc này cũng không được tốt cho lắm.
“Bài hát này từng được ban nhạc Dschinghis Khan (Thành Cát Tư Hãn) trình bày, có xuất xứ từ ʍôиɠ Cổ, có sắc thái dân tộc cực kỳ nồng hậu, riêng phần tiếng ʍôиɠ Cổ trong bài này không phải loại mà âm vực của người Hoa Hạ có thể khống chế được.
Anh Sóc có âm vực rộng, nhưng đa số thời điểm đều dùng giọng trầm, cho nên nghe mới giống giọng thuốc lá và rượu.”
Nghe Ngũ Mộc nói vậy, Đàm Hi mới nhận ra âm thanh khi hát và khi nói chuyện của Hàn Sóc đúng là không giống nhau.
“Ý tưởng của anh Sóc là sẽ đột phá tại phân đoạn cuối cùng, cất một đoạn âm cao, có lẽ như vậy sẽ hy vọng giành được chiến thắng.”
Thực lực và tiềm lực của Mai Ngọc Sầm đã rõ như ban ngày.
Cô ta là sinh viên xuất sắc của khoa thanh nhạc, LAND muốn thắng thì quả thực phải đánh lên mười hai vạn tinh thần mới có thể ứng phó được.
“Có nắm chắc không?” Đàm Hi hỏi.
Hàn Sóc nghĩ một chút, “80%.”
“Được, vậy bài này đi.
Đại Quang, cậu làm như lúc trước, dùng bút màu đánh dấu những đoạn cần dùng chuông bò ra cho tớ.”
“Cái này thì đơn giản thôi, cứ để tớ.”
“Có bản ghi âm trước đây khi Kha Nhan tập cùng mọi người không?”
Nhị Hùng móc điện thoại di động từ trong túi ra, “Tớ có ghi âm, nhưng khá nhiều tạp âm.”
“Không sao, cậu chia sẻ cho tớ đi.”
“OK.”
“Chị, chỉ còn mười phút nữa thôi, bây giờ bọn em… nên làm gì?”
“Bỏ ra năm phút để trang điểm lại, sau đó kiểm tra nhạc cụ của từng người.
Năm phút cuối cùng chúng ta dạo nhạc thử một lần.”
Đàm Hi nói xong liền cúi đầu xem nhạc phổ.
Hàn Sóc đứng canh giữ bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại chỉ điểm, nói chuyện với cô một chút.
“Chỗ đánh dấu dừng này có cần chuông bò phối hợp không?” Vừa nói vừa lắc tay, tranh thủ hoạt động gân cốt.
“Có, hai nhịp, ở giữa kéo dài.
Hi Hi, cậu…”
“Hả?”
“Đau tay sao?” Mặt mày Hàn Sóc nhăn nhó.
“Cũng không tới mức đó, có điều vì lâu không chơi nên hơi bủn rủn một tí.”
“Vậy trận tiếp theo…”
“Yên tâm đi, tớ còn có thể tiếp tục được.”
Trong hậu trường đang hừng hực khí thế chuẩn bị thì ở bên ngoài sân khấu, An Diệu vừa bước lên đài không khí đã lập tức nổ tung.
“Trời ạ, tiếp xúc trực tiếp sao? Nằm mơ cũng không dám nghĩ rằng chuyện này sẽ trở thành sự thật.”
“Tỉnh táo lại đi, chọn một người trong hai ngàn người ở đây, cậu cảm thấy sẽ tới được lượt mình sao? Dù sao tớ cũng chẳng ôm hy vọng gì, bà đây ngồi ở đây xem là được rồi.”
“Làm bộ, cứ tiếp tục làm bộ đi! Có khi trong lòng cậu đang hy vọng mình là người được rút trúng đấy chứ?”
“Còn lâu ấy…”
“Không phải thì sao cậu lại duỗi cổ ra dài thế làm gì?”
“Cậu! Tớ thích, không được à?”
“Xí~”
“Nam thần, chọn em đi!”
“Chọn em, chồng ơi!”
An Diệu nhìn quét một vòng, tay đặt lên môi tung ra một cái hôn gió, sau đó thò tay vào trong thùng giấy.
“Làm màu.”
“Hả? An An, cậu vừa nói gì cơ?”
“Không có gì.”
“Là sao? Nhưng hình như tớ nghe thấy cậu nói cái gì màu mà…”
“Ồ, tớ đang định nói sáng mai mời cậu ăn bánh bao nhỏ.”
“Được nha! Tớ thích nhất ăn bánh bao của tiệm Âu Cát.”
“He he, vậy là được rồi…”
Âm thanh của MC xuyên thấu qua microphone, truyền khắp từng ngóc ngách trong sân vận động, “Hiện tại, con số may mắn đang ở trong tay tôi rồi, sẽ là ai trong số mọi người đây?”
Một câu làm cho trái tim của tất cả các thiếu nữ đều vọt lên cao.
“Liệu sẽ là nam hay nữ đây? Cao hay thấp? Tôi xin chúc mừng… số 7362!”
Hiện trường lập tức vang lên một trận thổn thức.
“Vỗ tay cho bạn học có số đuôi 7362 lên sân khấu nào!”
“Ai thế? May mắn như vậy…”
“Tốt nhất là nam sinh đi… nam… nam… A Di Đà Phật!”
“Ơ? Sao không có động tĩnh gì thế này?”
“Người này vui tới phát ngốc luôn rồi à?”
MC đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai lên sân khấu, lại lặp lại câu nói ban nãy một lần, vẫn không thấy ai.
Khắp sân vận động liền vang lên những tiếng bàn tán nho nhỏ.
Tiểu Công Trúa nhìn quanh khắp lượt, “Ai thế? Sao không lên sân khấu nhỉ? 7362… A! An An, là cậu! Là cậu đấy!”
“Cái gì?”
“Cậu đấy, 7362!”
Ba mươi giây sau, An đại mỹ nhân chậm rãi đi lên sân khấu, dáng người yểu điệu thướt tha, phong hoa trác tuyệt.
An Diệu lập tức toét miệng ra cười, không hổ là người một nhà, chơi cái này mà cũng bốc trúng được.
“Chào mừng người mang con số may mắn 7362 của chúng ta, bạn hãy giới thiệu đơn giản về bản thân mình đi ạ!” MC đưa microphone tới trước mặt cô.
An An đưa mắt nhìn sang anh hai nhà mình, rõ ràng cũng rất bất đắc dĩ, “An An, sinh viên năm nhất khoa Nghệ thuật.
Cảm ơn.”
Éc…
MC sửng sốt, khóe miệng co giật, giới thiệu nghe quá đơn giản rồi.
An Diệu thì đã đoán được từ trước rồi, tiểu công chúa nhà anh ta cái gì cũng tốt, nhưng là tính tình lại khá lạnh nhạt.
Bà già nói giống bà già nhưng anh ta không đồng ý, nói cô giống bà ngoại hơn, điển hình của tiểu thư khuê các!
Vì thế, anh ta bị ông già mình đánh cho một trận nên thân, “Mày cảm thấy mẹ mày không phải tiểu thư khuê các hả thằng kia?”
Đương nhiên không phải! Rõ ràng là một nữ thổ phỉ, chỉ có ngài mới coi bà ấy là bảo bối thôi nhé!
Có điều, anh ta chỉ dám nói trộm ở trong lòng mấy câu này.
Nếu không thì không chỉ bị ăn đập đơn giản như thế đâu.
Lời giới thiệu của An An đúng là ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn, nhưng lại được không ít người chú ý.
“An An? Hoa hậu giảng đường đó!”
“Cậu nói liệu có phải trường học cố tình sắp xếp, dùng mánh khóe để đưa hoa hậu giảng đường lên sân khấu gây sự chú ý không?”
“Chắc không đến nỗi như thế đâu…”
“Sao lại không có khả năng chứ? Đại học XX ở Chiết Giang, Đại học OO ở Hồ Bắc, nào là nữ thần học bá, nào là nữ thần hoa anh đào, loại chuyện này còn thiếu à?”
“Nhưng mà đối phương là An Diệu cơ mà! Từ lúc xuất đạo tới giờ chưa từng dính tai tiếng, hậu trường thì mạnh tới nghịch thiên, huống hồ còn có hậu trường lớn là Tinh Huy hộ tống, cậu tưởng là lợi dụng dễ thế à?”
“Nói cũng có lý… Có điều, trai xinh gái đẹp đứng bên nhau quả thực rất đẹp mắt.”
Bông hoa cao ngạo lạnh lùng An An tuy rằng luôn rất kín tiếng nhưng số lượng người hâm mộ, đặc biệt là người hâm mộ dạng trạch nam cực kỳ nhiều.
Vì thế, từ sau khi cô đứng lên cho tới bây giờ, tiếng hoan hô và âm thanh hò hét vẫn chưa từng ngừng lại.
MC cười xinh đẹp, sau khi chúc mừng An An thì bắt đầu đặt câu hỏi: “Bạn học An An à, có thể phát biểu một chút cảm tưởng lúc này của bạn không?”
“Không tiện.”
Ách… MC đần mặt ra, không khí tại hiện trường cũng vì hai chữ này mà lập tức lâm vào trạng thái im ắng quỷ dị.
An An hít sâu một hơi, cánh môi nở một nụ cười, nhớ tới ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị của Nhiễm Dao trước khi cô lên sân khấu, đột nhiên hiểu ra nếu mình cứ tiếp tục thế này sẽ khiến mọi người tức điên lên, vì thế lại bổ sung thêm một câu: “Bởi vì thật sự quá kϊƈɦ động nên không biết phải biểu đạt như thế nào.”
Không khí lập tức nóng trở lại.
MC thở phào một hơi như trút được gánh nặng, nguy hiểm quá…
Cô ta lại hỏi An Diệu một câu hỏi y chang như vậy.
Nam thần suy nghĩ một chút, “Một cô gái thật xinh đẹp, có hương vị của… mối tình đầu.”
Lao xao…
Một câu nói làm khởi động ngàn tầng sóng!
An An nhìn lướt qua MC sau đó trừng mắt cảnh cáo với anh ta một cái.
An Diệu hừ hừ, quay phắt đầu đi.
Cô em gái của anh ta quá trầm rồi, kiểu gì cũng phải tìm cái gì đó cho em gái hưng phấn lên mới được.
“An Diệu, có thể nói cụ thể hơn được không nhỉ?” MC nam như đã ngửi thấy hương vị của bát quái, quyết định dò hỏi tới cùng để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
An Diệu: “Thanh thuần che giấu sự quyến rũ ở bên trong, xinh đẹp giấu trong sự dịu dàng tĩnh lặng.
Ý của tôi đại khái là như thế đấy!”
MC: “Được nam thần đánh giá cao như thế, bạn học An có gì muốn nói không nhỉ?”
An An: “Đồng tình.”
MC: “Vậy xin hỏi bạn đánh giá thế nào về nam thần của chúng ta?”
An Diệu khẽ ho nhẹ hai tiếng, thuận tay sửa sang lại áo khoác, tựa hồ như muốn nói: Em gái, mau khen anh đi nào! Mau khen anh đi nào!
An An trầm ngâm chỉ trong chớp mắt: “Bề ngoài ngầu lòi nhưng trong lại màu mè; cười vô lại nhưng lại là người ấm áp.”
An Diệu: “Cảm ơn!” Nụ cười cực kỳ tự đắc.
An An: “Ồ, còn chưa nói hết, gen của ba mẹ anh thật tốt.”
An Diệu: “…”
Dạ Huy Nguyệt ngồi bên dưới sân khấu chỉ biết lắc đầu bật cười.
Hai anh em nhà này lại đùa nhau rồi…
Nghĩ lại thì hai đứa con nhà mình vẫn là ngoan ngoãn nhất, trắng trẻo mập mạp, tròn trịa đáng yêu.
Có điều, trợ lý của anh ta thì không được bình tĩnh cho lắm: “Dạ Tổng, cậu chủ út, cậu ấy…” Trúng tà rồi à?
“Không cần phải xen vào, cứ để nó chơi đùa đi.”
“Nhưng tôi sợ đám tạp chí lá cải sẽ viết lung tung.”
“Yên tâm, nó không phải trẻ con, tự có chừng mực.”
Khóe miệng trợ lý co giật, có chừng mực á? Ha ha… Đua xe trêи đường gọi là có chừng mực à? Chửi mắng đạo diễn ngay trước truyền thông là có chừng mực à?
Đánh chết anh ta cũng chẳng tin!
Có điều, ai bảo cậu ta họ An chứ, lại là con trai của hai người kia.
Cho nên ấy mà, đầu thai cũng là một kỹ thuật sống đấy.
Nếu không tại sao ông trời vừa cho cậu ta một gương mặt tuấn tú mê người lại còn tặng kèm một bối cảnh khủng bố nữa chứ?
Bỏ đi, kệ cậu ta vậy, cùng lắm thì ngày mai bỏ thêm tí tâm tư xử lý cục diện rối rắm thôi mà…
Hai anh em mỗi người một câu đưa qua đẩy lại, ra chiêu nào, phá chiêu đó, rốt cuộc vì bận tâm đang ở nơi công cộng nên cũng không dám quá khác người, đành phải hậm hực dừng lại.
Quyền điều khiển chương trình lại một lần nữa