Đàm Hi rất khó chịu.
Bởi vì, đã mười ngày lẻ bảy tiếng rồi cô chưa được tắm rửa gì!
“Này… Tiểu Trương, chị đợi tí nào!”
“Cô Đàm, có việc gì không?” Y tá kiểm tra phòng bệnh theo thông lệ khép lại sổ theo dõi điều trị, trong mắt lộ ra sự thắc mắc.
“Cho tôi một hộp màng bọc thực phẩm đi.”
“Cái đó…” Vẻ mặt khó xử.
“Không có à?”
“Có thì có, nhưng mà tôi có thể biết lý do không?”
Đừng trách cô ta cẩn thận, cô bé này tuy còn ít tuổi nhưng từ lúc nhập viện tới giờ đã gây ra không ít chuyện xấu rồi đấy.
Trước kia, những người bệnh ở phòng SVIP, chưa có ai giỏi làm ầm ĩ như cô gái này….
“Có ngửi thấy mùi gì không?” Ghé sát lại, giọng nhỏ nhẹ, hai tròng mắt sáng ngời hơi xuất hiện vẻ thần bí.
“Mùi gì?” Đầu óc đờ ra, lui về sau nửa bước.
Đàm Hi đảo mắt, lại nằm về chỗ, một chân gác lên chân còn lại, khẽ rung.
“Mùi trái cây đó! Chị y tá à, chị nhìn cái bàn kia đi, nhiều táo đã gọt vỏ như thế, một mình em ăn tới bao giờ cho hết? Nhưng em không muốn lãng phí nó, nguyên nhân này đã được chưa ạ?”
“A… Cô chờ nhé, tôi sẽ đi lấy cho cô.”
“Thanks~”
Năm phút đồng hồ sau.
“Đủ không?”
Thiếu nữ cười rạng rỡ, dưới ánh mặt trời nhìn cực kỳ thu hút ánh nhìn.
“Đủ ạ, đủ rồi ạ!” Giơ hai tay ra đỡ lấy. “Đại ơn không lời nào cảm tạ hết được.”
Quả thực, mày kiếm mắt sáng này có vài phần khí phái giang hồ.
Một động tác nhướng mày đơn giản thôi cũng toát ra vẻ phong lưu trời sinh.
Tiễn y tá nữ kia đi rồi, Đàm Hi nhảy xuống giường, đóng cửa, khóa chốt, cởi áo tháo thắt lưng.
Sau khi dùng màng bọc thực phẩm quấn lại chỗ bị thương, đoạn này xin lược bớt một ngàn chữ thô tục…
“Thằng cún Tần Thiên Lâm blablabla…”
Cùng tầng, văn phòng y tế.
Những ngón tay thon dài khẽ xoa cằm, trong mắt Bàng Thiệu Huân lộ ra vẻ trầm tư.
Phía trước mặt anh ta là một mô hình chân giả, đột nhiên: “Tiểu Trương!”
“Dạ! Viện trường Bàng, sao thế ạ?”
“Cho tôi một màng bọc thực phẩm, kϊƈɦ thước khoảng 25x30cm.”
“Ngài chờ chút, tôi xuống dưới lấy…”
Nhíu mày: “Không cần, tôi nhớ là phòng trà có mà.”
“Ách… Giờ đã không còn nữa rồi.”
Nâng mắt nhìn cô y tá trẻ: “Là sao?”
…
Đàm Hi ngồi trêи bồn tắm, hai chân dài trắng bóng khua khoắng, đối diện là gương soi.
Ha… Sống lại hơn mười ngày rồi, đây là lần đầu tiên cô cẩn thận ngắm nghía cơ thể này.
Eo thon tinh thế, ʍôиɠ cong, ngoại trừ hai cái bánh bao hơi nhỏ thì các bộ phận khác có thể nói là— hoàn mỹ!
Xem ra sau này phải ăn nhiều canh đu đủ hầm móng giò mới được…
Nghĩ lại cái kϊƈɦ cỡ đầy kiêu ngạo của mình trong kiếp trước, lại cúi nhìn hiện thực trước mắt, “Gánh thì nặng mà đường lại xa!”
Một tay cầm vòi phun, một tay nghịch bánh xà phòng, chân đạp nước, thổi bong bóng.
“Kỳ cọ là kỳ cọ, tắm rửa là tắm rửa, bản cô nương không thể thiếu tiền thiếu nước…”
Rầm rầm rầm—
“Ôi đệch!” Tay run lên, bánh xà phòng trơn rơi tọt xuống nước.
“Đàm Hi! Cô đang làm gì thế hả?”
“Bác… bác sĩ Bàng?”
Sao lại là thằng cháu trai này vậy?
“Cô tắm đấy à?”
“Ai bảo thế! Tôi… tôi đang đi WC!”
“Cô giải thích thế nào về tiếng nước hả?”
Giải thích? Giải thích cái con khỉ