Canh ba ba, cháo kê rau xanh, bánh bao trắng, bánh bao xá xíu, tất cả đều là món ăn sở trường của bà cụ Lục.
“Tiểu Hà, đừng làm nữa, ngồi xuống cùng ăn đi.”
Dì Hà làm việc ở đây đã hơn hai mươi năm, đã sớm trở thành một phần của gia đình này.
Dì ấy và bác Từ đều có thể ngồi ăn cơm cùng bàn với ông bà cụ được.
“Ôi, tôi sắp xong đây rồi.” Trêи bếp đang hầm canh móng bò, quan trọng nhất là lửa, vì thế nhất định phải có người để ý.
Lục Giác Dân vừa ăn canh vừa đọc báo sáng.
Lục Chinh cũng nhìn thẳng ăn đồ ăn của mình, hai ông cháu chẳng nhìn nhau lấy một cái.
Bà cụ nhìn thấy cả, thở dài một hơi, đúng là một đôi oan gia!
“Cháu ăn xong rồi, cháu tới công ty đây ạ!”
“Khoan đã.”
Lục Chinh hơi dừng lại.
Lục Giác Dân gập báo lại, đặt sang một bên: “Ông nghe nói quyền khai phá miếng đất ở Bình Tân, cháu định đấu thầu công khai.”
“Quyền khai phá tổng thể vẫn nằm trêи tay Lục Thị, chỉ đấu thầu công khai bộ phận vành đai vùng Tây Bắc thôi.”
Sắc mặt ông cụ hơi hòa hoãn lại, “Với thực lực hiện tại của Lục Thị, cho dù ôm hết quyền khai phá cũng chẳng phải vấn đề gì, công khai đấu thầu hoàn toàn không cần thiết.”
“Ăn quá nhiều sẽ no căng mà chết.”
“Vậy cháu cam tâm tình nguyện nhường miếng thịt đã tới miệng ra à?”
Lục Chinh đứng lên, cầm lấy áo khoác, “Đầu tiên, trước khi ăn vào thì chưa ai biết được khối thịt này liệu có độc hay không, đưa ra là đã kèm theo nguy hiểm rồi.
Cho dù là thịt thối thì mọi người cũng sẽ cùng nhau trúng độc, chẳng ai chiếm được lời hết.
Ngoài ra, vùng bên ngoài không có gì quan trọng, miếng lớn nhất vẫn nằm trong miệng Lục Thị rồi.”
Nói xong, lập tức rời đi.
Ông cụ Lục sửng sốt một hồi, đến khi phản ứng lại thì nào còn thấy bóng dáng Lục Chinh đâu nữa?
“Thằng nhãi ranh này, càng ngày càng không biết điều!” Lại dám chỉnh ông như thế à? Tuy rằng nói nghe rất có lý…
Bà cụ lườm ông một cái, “Cố làm ra vẻ.” Không biết trong lòng đang vui cỡ nào ấy chứ?
“Bà này… Nói hươu nói vượn!”
Bà cụ Lục không thèm trả lời.
“Gần đây, Sầm gia không yên ổn, dù sao cũng có giao tình, bà nhớ hỏi thăm.”
“Ồ, hình như sắp mở phiên tòa thì phải?”
“Ngày kia.
Lúc Sầm Chấn Đông còn sống luôn muốn gả đứa con gái thứ hai tới nhà chúng ta, hiện tại người chết như đèn tắt, coi như không có chuyện này.”
“Hừ, chỉ có ông không có việc gì làm là cứ thích hứa hẹn lung tung!”
“Sao lại là hứa hẹn lung tung chứ hả? Con bé kia tôi gặp rồi, tuy rằng tâm cao khí ngạo một chút nhưng bản lĩnh không nhỏ đâu.
Hiện tại lại dựa vào sức lực của bản thân để chèo chống Sầm Thị, là một đứa rất được việc.”
“Được việc á? Tôi thì thấy chưa chắc nó đã ngồi yên ở vị trí đó được đâu.
Hơn nữa, chị gái nó lấy Thiên Kỳ, tính theo bối phận thì đã thấp hơn A Chinh một bậc rồi.
Ông ép hai đứa nó đứng chung một chỗ có phù hợp không hả?”
Ông cụ Lục trầm mặc, vấn đề này quả thực ông chưa từng nghĩ tới, sở dĩ coi trọng Sầm Đóa Nhi là vì đầu tiên là nể giao tình giữa hai nhà, thứ hai là thấy năng lực của cô gái đó khá được, bồi dưỡng một chút có thể trở thành vợ hiền dâu thảo.
“Sầm Chấn Đông vừa mất, việc này đã sớm thất bại rồi.
Nhắc đi nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Lúc trước là ai không nghe tôi khuyên bảo chứ hả? Cứ nhất định phải ghép đôi ghép cặp?” Bà cụ uống một ngụm cháo, bình thản đốp lại một câu.
Lục Giác Dân tức đến vểnh râu, muốn phản bác nhưng lại không có lời nào để nói, tức khắc thấy xấu hổ vô cùng.
“A Chinh đã thừa nhận là có bạn gái rồi.
Ông ít linh tinh, nối tơ hồng loạn lên đi.”
“Bà tin thật đấy à?”
“Cháu ngoan của tôi, tại sao tôi lại không tin chứ?”
“Lỡ đâu ánh mắt nó không tốt, tùy tiện tìm một đứa con gái…”
“Miệng xúi quẩy vừa thôi! Từ nhỏ A Chinh chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng.
Chỉ có ông ấy mà, không ngờ lại thích cái con bé thứ hai nhà họ Sầm đó, mắt quá vụng.”
“Con bé thứ hai nhà họ Sầm có gì không tốt nào? Cái công ty to như thế mà cũng có thể xử lý gọn gàng, ngăn nắp.”
“Cũng chỉ là tốt bề ngoài thôi, nói về năng lực ấy mà, chẳng phải đứa con gái mà Sầm gia mới nhận về còn giỏi hơn sao? Một nửa tài sản đã rơi vào tay nó rồi.” Bà cụ không khỏi thổn thức, mấy hôm trước ra ngoài gặp mặt mấy bà bạn già, được nghe kể không ít sự tích vinh quang của cô bé đó.
Ông cụ Lục nhíu mày: “Một đứa con rơi, chẳng lên nổi mặt bàn.”
Đồng tử bà cụ Lục co rụt lại, không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt lại nổi lên sự bất đắc dĩ: “Được rồi, ăn sáng đi…”
Mười rưỡi sáng, Lục Thị.
Vừa kết thúc cuộc họp thường kỳ hằng tháng, Lục Chinh lạnh mặt bước ra khỏi phòng họp.
Một đám lãnh đạo thì vẻ mặt tái như đít nhái.
“Có chuyện gì thế? Bên nào bị ăn chửi vậy?”
“Phòng tài vụ chứ gì nữa, sắp đấu thầu tới nơi rồi mà lại xảy ra vấn đề ở dự toán, mấy vụ đàm phán bên phòng thương vụ cũng có sai lầm nữa.”
“Thảo nào sếp tức giận như thế.”
Lục chinh vừa ngồi vào ghế liền nghe thấy tiếng gõ cửa: “Vào đi.”
Trần Khải một thân mệt mỏi, trêи người khoác chiếc áo dạ, rõ ràng vừa xuống máy bay là chạy tới đây ngay.
“Sao vội vàng thế?” Lục Chinh hơi kinh ngạc.
Thư ký Trần vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ nên phản ứng cũng bị chậm hơn nửa nhịp.
Lục Chinh bảo anh ta ngồi xuống: “Nói đi, lần này tới Tân Thị thế nào?”
Trần Khải rút từ trong cặp tài liệu ra một phần văn kiện, “Đây là hợp đồng đã ký, đối phương cắn phần lợi nhuận khá chặt.”
“Cũng không tệ lắm, vẫn ở trong vòng dự toán.”
“Còn nữa, sau khi tôi và Hàn Uy đã khảo sát xong về tập đoàn Cách Nhuận…”
Chờ Trần Khải báo cáo xong thì đã trôi qua nửa giờ.
“… Được rồi, tôi đã biết.”
“Lục Tổng, thực ra…” Trần Khải do dự một hồi lâu, sau đó cắn răng một cái, chết thì chết vậy!
“Còn có việc gì à?”
“Đúng thế, về cô Đàm.”
Động tác lật xem tài liệu của Lục Chinh dừng lại, giương mắt nhìn anh ta, “Ai cơ?”
“Đàm Hi, cô Đàm ấy.”
“Cô ấy sao?” Lúc này, bút cũng đặt xuống.
“Tôi nhìn thấy cậu Ba Cố ở Tân Thị…”
Lục Chinh nhíu chặt mày, “Tiếp tục nói.”
“Cô Đàm đánh anh ta.”
“Nói cho rõ ràng.”
“Hình như… là vì đùa giỡn không thành, nên… thẹn quá thành giận.”
“Khốn kiếp!” Sắc mặt chợt trầm xuống, “Người phụ nữ của ông mà cũng dám động vào à?”
“Lục Tổng… Chuyện đó… người bị đùa giỡn hình như là Cố Tam.” Nói xong liền dâng điện thoại lên, bên trêи là hình ảnh Đàm Hi nâng cằm Cố Hoài Sâm lên.
Trần Khải cúi đầu, không dám nhìn mặt BOSS nhà mình, nhưng anh ta có thể tưởng tượng được, nhất