Chúng ta chia tay…
Chia tay…
Những lời này chẳng khác nào lời nguyền không ngừng vang vọng trong đầu Hề Đình, giống như một cái cưa kéo qua những dây thần kinh yếu ớt.
Đến tận khi rời khỏi nhà hàng rồi, cô ta vẫn không thể hoàn hồn lại được.
“Lên xe đi, anh đưa em về chung cư.” Cố Hoài Sâm ngồi trêи ghế lái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng, bất cứ lúc nào, ở chỗ nào, cho dù mười phút trước anh ta có thể nói lời chia tay tàn nhẫn với người mà mình đã hẹn hò ba năm nay thì giờ phút này vẫn có thể vững vàng như núi Thái Sơn được.
“Em không đồng ý chia tay.” Hề Đình ngồi lên xe, thắt dây an toàn, gió thổi hong khô nước mắt, nhưng gương mặt lại căng cứng cực kỳ khó chịu.
Khóe môi người đàn ông mếu xuống.
“Cố Hoài Sâm!”
“Anh sẽ không thay đổi lời đã nói.”
“A… Ha ha… Anh coi em là cái gì hả? Một món đồ, muốn ném thì ném sao?”
“Không, anh vẫn luôn rất tôn trọng em.”
Hề Đình chua chát trong lòng, nhớ tới quá khứ ngọt ngào, nhớ tới sự săn sóc của anh ta, cái mũi đau xót rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt lại trào dâng, “A Sâm, chúng ta đừng chia tay, được không?”
Nếu nói Tần Thiên Lâm là tình đầu khó quên thì Cố Hoài Sâm chính là người đàn ông mà cô ta muốn dựa dẫm cả đời!
Vì củng cố cảm tình, để có thêm cơ hội gặp nhau, cô ta thậm chí còn không tiếc từ bỏ chương trình đào tạo chuyên sâu ở Italy, nhưng kết quả nhận được hiện tại là gì đây?
Cố Hoài Sâm lại muốn chia tay với cô ta ư?!
Người đàn ông đã từng vô cùng chiều chuộng, chỉ hận không thể dâng cả thế giới tới trước mặt mình mà cũng biết nói ra hai chữ “chia tay” sao?
Trái tim Hề Đình như bị dao cắt.
“Xin lỗi.”
“Em không cần xin lỗi…”
Ánh mắt người đàn ông quạnh quẽ, môi mỏng nhếch lên thành một đường chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén, “Anh đã sang tên biệt thự Tam Hoàn Hải Thiên ở thủ đô cho em, thẻ phụ của anh đã đóng lại, anh đã làm cho em một thẻ tín dụng khác, bên trong có một trăm vạn, đặt trong ngăn kéo ở chung cư.”
“Rõ ràng anh biết em không cần những thứ đó!” Nghe được những lời này, Hề Đình hoàn toàn lạnh lòng, thì ra… anh ta đã sớm tính toán hoàn hảo như thế rồi.
“Những thứ anh có thể cho em chỉ có như vậy.
Đương nhiên, có nhận hay không là tùy vào em.” Dừng một chút lại tiếp tục nói, “Tiểu Đình, em là người thông minh.”
“Anh muốn dùng tiền tống cổ em ư?”
“Đừng có nói khó nghe như thế.
Vì nhớ tới những tình cảm trong quá khứ nên anh cũng muốn em sống tốt, mà vật chất chính là điều kiện cơ bản nhất.”
Hề Đình mím môi.
Bút vẽ, giấy vẽ, màu vẽ của cô ta đều yêu cầu phải có tiền.
Mấy năm nay, số tiền Cố Hoài Sâm tiêu phí cho cô ta càng lúc càng nhiều, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó.
Nếu hai người thật sự chia tay, Hề Đình chẳng có dũng khí từ chối tiền từ anh ta.
Về điểm này, trong lòng cô ta rõ ràng, mà Cố Hoài Sâm cũng nhìn rất chuẩn.
“Người đó… là ai?”
“Hỏi rõ ràng có ý nghĩa gì không?”
Hề Đình nghiêng đầu, quan sát kỹ người đàn ông, “Anh bảo vệ cô ta.”
“Lúc trước, anh cũng từng bảo vệ em như thế.”
Ngực Hề Đình như bị nhét vào một cục bông, chặn cho cô ta không thở nổi, “Anh không thể lừa gạt em một chút được sao? Tùy tiện tìm một lý do nào đó cũng tốt hơn là lý do đã yêu người khác!”
“Không cần thiết.”
“Đúng thế.” Cô ta cười lạnh, “Cố Hoài Sâm anh có nguyên tắc của riêng mình, chẳng ai có thể trở thành ngoại lệ được.”
“Em sẽ gặp được người tốt hơn anh thôi.”
Hề Đình duỗi tay che lại mắt, nước mắt tràn qua khe hở những ngón tay.
Sau một lúc lâu, cô ta cầu xin với giọng nghẹn ngào, “Có thể không chia tay được không?”
“… Không thể.”
“A Sâm, trái tim anh đúc bằng sắt hay sao thế?”
Có lẽ vậy, Cố Hoài Sâm khẽ nhếch cánh môi lên.
“Tới rồi.” Xe dừng bên dưới chung cư.
Hề Đình ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ ra thì đã không còn nhìn thấy dấu vết từng khóc nữa.
“Không tiễn em lên sao?”
Cố Hoài Sâm khựng lại, cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe.
Sau đó đi vòng sang bên kia kéo cửa xe ra cho cô ta.
Hề Đình cúi người chui ra.
“Đi.”
Hai người sóng vai lên lầu nhưng lại giữ một khoảng cách ở giữa, không còn thân mật như xưa nữa.
Hề Đình lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Cố Hoài Sâm tiễn người tới đây xong thì chuẩn bị rời đi.
“Vào đây, chúng ta nói chuyện.”
“Không cần.”
Hề Đình cố nhịn không khóc lên, “Tình cảm ba năm, em muốn hỏi cho rõ ràng.”
“Được.” Anh ta nghiêng người đi vào.
Trong đáy mắt Hề Đình hiện lên một ánh sáng tối tăm, nhưng rất nhanh lại để sự bi thương phủ lên, cô ta đóng cửa lại, thuận tay bấm khóa.
“Anh ngồi đi.” Cô ta chỉ vào sofa, sau đó đi vào trong bếp đun nước sôi.
Cố Hoài Sâm ngồi trêи sofa, đối diện là tivi, đây là vị trí mà anh ta thích nhất.
Năm phút sau, Hề Đình bưng hai cốc nước ấm ra.
Một cốc đẩy cho anh ta, một cốc cầm trong tay.
“Muốn nói chuyện gì?”
Hề Đình hít thở sâu, ánh mắt nhìn anh ta trở nên trịnh trọng, “Nhất định phải ầm ĩ thành thế này sao?”
“Xin lỗi.”
“Xem ra anh đã quyết tâm rồi.” Cô ta biết rõ Cố Hoài Sâm là người cố chấp thế nào.
Dịu dàng nho nhã chỉ là để cho người ngoài nhìn mà thôi, Hề Đình biết rõ trong xương cốt của anh ta có bao nhiêu bá đạo.
“Anh cũng sẽ không hối hận vì những gì mình đã làm.”
“Có thể nói nguyên nhân rõ ràng được không?”
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm.
“Em không thích nghe những lời nói đường hoàng gì cả.
Hãy vì những tình cảm trong quá khứ của chúng ta, em xin anh, đừng lừa dối em.”
“Chán.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Cố Hoài Sâm đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, sau một lúc sau mới mở miệng, “Từ sau khi em về nước, anh đột nhiên phát hiện ra có rất nhiều thứ thay đổi.
Cứ cảm thấy thiếu gì đó…”
“Ví dụ như?”
“Lúc đối mặt với em không còn cảm giác tim đập nhanh nữa.”
Hề Đình cười thê lương, khi tình cảm mãnh liệt trở nên bình đạm thì chẳng ai muốn tiếp tục nữa.
Mà Cố Hoài Sâm có thừa cơ hội để chọn lại một lần nữa, bối cảnh, gia thế, vẻ bề ngoài, tiền bạc của anh ta thu hút không biết bao nhiêu người phụ nữ ngã xuống, người sau tiến lên, mà cô ta thì không thể nắm chặt được trái tim người đàn ông này.
“Em hiểu rồi…” Hề Đình lại đẩy cái cốc về phía anh ta, miễn cưỡng nở nụ cười, “Không uống sao?”
“Cảm ơn.” Anh ta cầm lên, nhấp một ngụm, “Về đây.”
Hề Đình vòng tay ôm lấy eo người đàn ông từ phía sau, siết chặt lấy.
Cố Hoài Sâm nhíu mày, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia không kiên nhẫn.
“Đêm nay ở lại đây, có được