“Mẹ, con ra ngoài đây!” Nhiễm Dao nhanh nhẹn thay giày rồi ra khỏi nhà.
Bà Nhiễm đuổi theo từ trêи lầu xuống, mái tóc búi gọn gàng vì vội vã mà trở nên hơi xộc xệch.
“Dao Dao, con từ từ đã, còn chưa dán lông mi giả!”
Đáp lại bà là tiếng đóng cửa.
“Cái con bé này…”
“Hai mẹ con bà đang làm gì thế hả? Một người chạy, một người đuổi theo, kỳ cục!” Ông Nhiễm xụ mặt, ánh mắt nghiêm túc.
Bà Nhiễm bĩu môi: “Đồng chí Nhiễm à, đây là ở nhà, có thể đừng có bày ra cái kiểu cách quan lại của ông được không hả?”
“Hừ, thế nào là kiểu cách quan lại chứ hả? Đây là giao lưu bình thường, nói chuyện bình thường!”
“Này, ông lại quýnh quáng lên theo tôi đấy à? Bỏ đi, không cãi nhau với ông nữa.”
Lúc này, ông Nhiễm mới thấy tinh thần và thể xác thoải mái hơn, hơi thở cũng không hổn hển nữa.
“Xấu tính!” Bà Nhiễm lẩm bẩm mắng một câu, “Đúng rồi, mai ông có rảnh không?”
“Thành phố có một hội nghị, sao hả?”
“Chiều mai có thể về sớm một chút được không? Ông ngoại nhớ cháu, đã gọi điện tới thúc giục nhiều lần lắm rồi.”
“Được, để tôi bảo thư ký đi thay.”
“Thế thì tốt rồi, để tôi lên lầu gọi điện đây.”
“Tôi thấy cái điện thoại của bà chẳng lúc nào được nghỉ ngơi hết, không hiểu sao lấy đâu ra lắm chuyện mà gọi thế chứ.”
“Tôi thích thế đấy!”
Ông Nhiễm tức đến phùng râu trợn mắt.
Bà Nhiễm vừa đi lên lầu thì điện thoại liền đổ chuông.
“Alo, Bội San à, Dao Dao nhà tớ xuất phát rồi, tâm tình cũng không tệ lắm, cười ngọt cực kỳ.”
…
“Xin chào quý khách.”
“Bàn số 5, cảm ơn.”
“Vâng, xin mời đi theo tôi.”
Từ xa, Nhiễm Dao đã nhìn thấy một người ngồi yên lặng ở xa, mặc dù đang ngồi nhưng sống lưng vãn thẳng tắp và ngay ngắn, áo gió màu xám càng làm anh ta có thêm phần ung dung.
Người đàn ông đang cúi đầu lật xem thực đơn, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, vừa thấy là bàn tay của người chuyên viết lách và lật giở tài liệu.
Tống Tử Văn nâng cổ tay nhìn giờ, còn cách thời gian hẹn năm phút nữa.
Chỉ cần qua thời gian đó thôi là anh ta sẽ lập tức bỏ chạy lấy người.
Nghĩ vậy, anh ta duỗi tay day trán, trêи mặt toàn là vẻ bất đắc dĩ, nếu không phải bà Bàng tiền trảm hậu tấu thì sao anh ta lại phải ngồi ở đây chờ một cô gái xa lạ chứ?
Có thời gian đi hẹn hò thì không bằng ngồi đọc thêm mấy phần tài liệu.
“Hình như anh đang vội lắm à?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên trêи đỉnh đầu.
Tống Tử Văn giương mắt nhìn lên theo bản năng, chỉ thấy một thiếu nữ trẻ mặc áo khoác màu hồng nhạt, tóc dài xõa trêи vai, trong tay cầm một cái khăn quàng cổ vừa tháo ra, vóc dáng không cao, trêи mặt vẫn còn vẻ mũm mĩm của trẻ con nhưng làn da lại rất trắng, lỗ chân lông se khít giống như vừa mới rửa bằng sữa tươi vậy.
Trước đó, Tống Tử Văn từng tưởng tượng thử về dáng vẻ của cô tiểu thư nhà giàu này, cao gầy quyến rũ, hoặc là nhàn nhã đoan trang, thậm chí còn tưởng tượng tới cả hình tượng của một cô nàng nghịch ngợm, thế nhưng chưa từng lường trước dáng vẻ… đáng yêu như thế này.
“Tôi đẹp thế à? Không mời tôi ngồi xuống sao?”
Tống Tử Văn lập tức hoàn hồn, đứng lên, kéo ghế ra giúp cô: “Xin lỗi.”
Nhiễm Dao ngồi xuống, nghiêng đầu cười với anh ta, “Không có gì.”
“Chào cô, tôi là Tống Tử Văn.”
“Nhiễm Dao.
Chờ chúng ta thân thuộc rồi, anh có thể gọi tôi là Dao Dao, các bạn trong ký túc xá đều gọi tôi là Tiểu Công Trúa.”
Tống Tử Văn lắc đầu bật cười, đây rõ ràng vẫn là một cô bé! Cũng chỉ có bà Bàng nhà anh ta mới nghĩ tới được…
“Ăn gì?” Anh ta đẩy thực đơn sang cho cô.
Nhiễm Dao cũng không khách khí, cầm lên rồi gọi một bò bít tết, còn có bánh Doughnut và kem, “Này, anh gọi đi.”
Tống Tử Văn đưa tay nhận lấy, “Bò bít tết, chín, cảm ơn.”
Trong quá trình chờ món ăn, Nhiễm Dao cứ nhìn anh ta chằm chằm, hai tròng mắt cong lên thành hình trăng non, nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Tôi… Trêи mặt tôi có gì à?” Nhìn lâu cũng khiến Tống Tử Văn cảm thấy ngượng ngùng.
“Có đấy.”
“Chỗ nào?” Anh ta đưa tay sờ soạng một hồi.
“Đôi mắt, cái mũi, cái miệng.”
“…”
Tròng mắt Nhiễm Dao đảo tròn: “Tôi nói chuyện có buồn cười không?”
Tống Tử Văn miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười.
“Không muốn cười thì đừng cười nữa, xấu chết đi được.” Rõ ràng là lời nói không vui nhưng nói ra từ miệng cô lại trở nên mềm mại, đáng yêu, giống như khi còn nhỏ ăn phô mai sữa bò vậy, trắng trắng, thơm nồng, ngọt ngào.
Tống Tử Văn cười không được, không cười cũng chẳng xong, cứ thế ngẩn người ra.
Lúc này, may mà người phục vụ đến nên đánh vỡ được bầu không khí cứng đờ giữa hai người.
“Đồ ăn của hai vị đã xong, mời dùng thong thả.”
Tống Tử Văn dùng mấy nhát dao đã cắt xong miếng bò bít tết, đang định đẩy sang cho Nhiễm Dao, không ngờ người ta đã cắt xong từ lâu rồi, còn đang chuẩn bị nhét một miếng vào miệng.
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc thế?” Cô cười, dưới ánh đèn, gương mặt hồng hào như được phủ thêm một tầng lụa mỏng màu đỏ.
“Không, chỉ cảm thấy…”
“Cảm thấy tôi nhanh tay quá hả?”
“Ừm.”
“Quen tay hay làm mà!” Tiểu Công Trúa kiêu ngạo.
“Cô… thích ăn lắm à?”
“Người đẹp và thức ăn ngon là không thể cô phụ được.”
Tống Tử Văn cười, sau đó hai người bắt đầu yên lặng dùng bữa.
Mười lăm phút sau, bò bít tết được giải quyết xong, Nhiễm Dao bắt đầu ăn bánh ngọt.
Tống Tử Văn vừa ngẩng đầu đã thấy con mèo tham ăn ở phía đối diện đang vươn đầu lưỡi hồng nhạt ra ɭϊếʍ kem trêи mép, đồng tử anh ta không khỏi co lại, âm thầm tránh đi.
Cô đẩy bánh Doughnut đến trước mặt anh ta: “Ăn thử xem, ngon lắm đấy.”
“Tôi không thích đồ ngọt lắm.”
“Ồ, vậy sao…” Hơi hiện vẻ ủ rũ, Tống Tử Văn thấy không đành lòng lắm, đang định lên tiếng thì đã thấy cô bé kéo cái đĩa bánh về lại trước mặt mình, lấy ra một bộ dao nĩa sạch sẽ khác, sau đó dọc theo bên cạnh vòng bánh Doughnut cắt một miếng nhỏ, lại dùng thìa xúc lên và đưa tới trước mặt người đàn ông.
Tống Tử Văn ngây ra.
“Không thích thì nếm thử một miếng thôi, chỉ có chút xíu thôi mà.”
Anh ta duỗi tay muốn cầm lấy cái thìa.
Nhiễm Dao đang vươn tay còn lại rút khăn giấy ở trêи bàn ra, thân thể nghiêng đi, tay cũng trệch hướng, vừa lúc tránh khỏi động tác muốn cầm thìa của Tống Tử Văn.
“Há miệng ra nào, tay tôi mỏi quá rồi…”
Trợ lý Tống luôn nghiêm túc đành phải hé miệng cắn miếng bánh ngọt kia vào trong miệng.
“Hương vị thế nào?” Dường như không để ý tới vẻ mặt méo mó của đối phương, Nhiễm Dao chớp mắt, cười vừa ngây thơ vừa hồn nhiên.
“… Ngọt.”
“Đây gọi là bánh Doughnut, đương nhiên