Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Đàm Hi lơ tơ mơ mấy ngày, cũng vẫn coi là tạm được, chân trước vừa ra khỏi phòng thi, Hàn Sóc cũng nộp bài thi sớm.
An An và Nhiễm Dao học khác khoa với họ, tuy các môn cơ sở đều giống nhau, nhưng có một số môn chuyên ngành có giáo trình khác nhau, cho nên không thi cùng phòng.
“Uầy, khá đấy chứ.” Đàm Hi liếc nhìn Hàn Sóc, còn có gan nộp bài sớm cơ đấy.
“Này cô em, bàn chuyện chút – cậu nói chuyện có thể điều chỉnh ngữ khí cho dễ nghe hơn chút có được không hả?”
“Lời nói thật thường nghe nghịch lỗ tai.”
“Nhưng tớ muốn thuận lỗ tai.”
Đàm Hi nhướng mày: “Nhưng miệng mọc trêи người tớ.”
“… Coi như cậu lợi hại.”
Đợi An An và Nhiễm Dao xong, nhóm bốn người cùng ra khỏi cửa đi kiếm ăn.
“Cuối cùng cũng được giải phóng rồi! Ly này để kính kỳ nghỉ hè sắp đến gần của chúng ta!” Hàn Sóc lên giọng, “Còn ngẩn người ra đấy làm gì, nâng ly lên nào! Nâng ly!”
Đàm Hi ngửa đầu uống cạn.
Nhiễm Dao nhấp từng ngụm nhỏ, ngay cả người bình thường biết kiềm chế như An An cũng phá lệ chạm mấy giọt rượu.
Ăn cơm xong về ký túc xá đã là chín rưỡi, An An và Tiểu Công Trúa thay nhau tắm.
Đàm Hi và Hàn Sóc mỗi người ôm một lon bia, sánh vai nhau ngồi trêи bậc hành lang.
“Haizzz, cậu có cảm thấy chúng ta bây giờ thế này cực kỳ làm màu không?” Hàn Sóc choàng vai cô.
Đàm Hi uống đến hai má đỏ hồng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo: “Có một câu nói thế nào ấy nhỉ? À, đời như kịch, phải biết diễn, có ai lại không giả bộ cơ chứ?”
“He he… nói cũng đúng.
Cậu định lúc nào rời trường?”
“Không biết.”
“Người đàn ông của cậu đâu?”
“Anh ấy à?”
“Không đến đón cậu à?” Hàn Sóc vừa dứt lời, điện thoại Đàm Hi đã reo vang.
“Ai đấy?”
Đàm Hi khẽ động môi, ra dấu khẩu hình miệng “Lục Chinh”.
Cười he một tiếng, “Tớ vào trước đây, hai người từ từ nói chuyện.”
Đàm Hi ấn nút nghe, “A Chinh…”
“Đang ở bên ngoài à?”
Ặc… sao anh ấy lại biết?
“Có tiếng gió.”
“Ồ, em ở hành lang ký túc xá.” Cô cúi đầu, giẫm lên cái bóng chơi đùa.
“Em thi thế nào rồi?”
“Cũng tạm.”
“Ngày mai anh đến đón em.”
“Ờ.”
“Tối nay nhớ ngoan ngoãn một chút, rượu bia thuốc lá đều không được động vào.” Lục Chinh biết tính xấu của cô, hễ kϊƈɦ động là lại muốn tìm thứ gì kϊƈɦ thích.
Đàm Hi sờ mũi, thấy hơi chột dạ thì phải làm sao đây?
“Em nghe thấy chưa hả? Trả lời đi chứ!”
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi… Lục Chinh anh phiền phức quá…”
Ngày hôm sau, hiếm khi lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
An An và Nhiễm Dao đã rời đi.
Buổi chiều Hàn Sóc lên máy bay về Hồng Kông, bây giờ vẫn đang nằm trêи giường ngủ nướng.
Đàm Hi dậy sớm, nằm trêи giường chơi điện thoại một lúc, rồi trèo xuống đánh răng rửa mặt, chỉnh trang qua loa rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Giữa chừng đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Thiên Lâm!
Có lẽ là vì ngày tháng trôi qua quá yên ổn, cách xa đám người đó ở thủ đô, cho nên khi nhìn cái tên hiện trêи màn hình, Đàm Hi suýt nữa không phản ứng lại kịp.
“Có chuyện gì?”
Đầu bên kia, gương mặt tươi cười của Tần Thiên Lâm trở nên cứng nhắc, “Đàm Hi, em không thể nói chuyện tử tế được à?”
“Nghe không quen thì đừng nghe nữa.” Vớ vẩn.
“Em nói chuyện với chồng em như thế đấy à?”
“Chồng cái quần què nhà anh! Ai thừa nhận hả?” Đàm Hi bật lại, vừa ác liệt lại kiêu ngạo.
Sắc mặt Tần Thiên Lâm trầm trọng, ngón tay cầm điện thoại siết chặt lại trắng bệch: “Đừng để tôi nghe thấy những lời như vậy nữa, nếu không thì…”
“Gọi điện thoại tìm tôi có chuyện gì? Bà cô đây không rảnh nghe anh luyên thuyên đâu nhé.” Đàm Hi ghét người này đã đến một cảnh giới nhất định, ngay cả tranh cãi cũng chỉ là lãng phí thời gian.
“Chiều nay tôi đến đón em.”
“Hả?”
Tần Thiên Lâm lặp lại câu nói vừa nãy một lần.
“Không cần!”
“Đàm Hi, đừng có không biết tốt xấu.”
“Hứ, anh nói đón là đón à? Bà cô đây thấy không vui, làm sao nào?”
“Ngày Tết, rất khó mua vé…”
“Không phiền cậu Hai Tần phải lo lắng, chuyện của tôi tự tôi lo liệu được.”
Mi tâm Tần Thiên Lâm nhíu chặt lại, trong mắt hiện lên sự thất bại và bất đắc dĩ, rõ ràng đã giận đến cực điểm, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế: “Đàm Hi, chúng ta có thể tử tế với nhau hơn chút không được à? Cứ nhất định phải thế này hay sao?”
“Anh tỏ vẻ yếu đuối với tôi đấy à?”
“Tôi…”
“Đáng tiếc, bà cô đây không chơi trò này.” Chính tay hắn đánh chết nguyên chủ, nay lại đến đây nịnh nọt, người này đầu óc có vấn đề rồi!
“Không cần nói nữa, chiều nay tôi sẽ đến trường học, em chuẩn bị hành lý đi.”
“Tần Thiên Lâm, anh xong chưa hả? Hả? Rốt cuộc đã xong chưa hả?! Anh tưởng anh là thiên vương lão tử, ai cũng phải nghe lời anh hết à?”
“Những người khác tôi không quản, em là vợ của tôi thì phải nghe lời.”
“Mẹ kiếp!” Đàm Hi cố nén không ném điện thoại, “Tôi nói lần cuối, không cần anh đến đón, cứ đợi ở chỗ mát mẻ đi, tôi với anh KHÔNG QUEN BIẾT!” Nói xong liền thẳng tay cúp máy.
“**!”
Gần mười giờ Lục Chinh mới đến, “Anh đợi em dưới lầu.”
“Ờ.”
“Tâm trạng không tốt à?”
“Lát nữa rồi nói.”
“Ừm, em có nhiều đồ không? Có cần anh lên đó không?”
“Không cần, anh cứ ở đó đợi em đi.”
Tắt máy xong, Đàm Hi vỗ lên giường Hàn Sóc, xoàng xoàng xoàng.
“Có sấm à?”
“Phù! Cậu mau dậy đi, thu xếp đồ đạc rồi ra sân bay, gần đến giờ rồi.
Lão Lục nhà tớ đợi dưới lầu rồi, bye bye nha, nghỉ đông vui vẻ!”
“…” Mới sáng sớm đã phải ăn cẩu lương là sao?
Đàm Hi ngồi lên xe, Lục Chinh giúp cô đặt hành lý vào cốp xe, sau đó mở cửa ghế lái phụ, “Dây an toàn.”
Còn chưa dứt lời, Đàm Hi đã nhào đến, giống như một chú gấu koala treo lên cổ người đàn ông, hôn thật mạnh lên gò má anh tuấn ấy, “Nói đi, có nhớ em không hả?”
Lục Chinh bị dính đầy nước bọt lên mặt, gương mặt vẫn nghiêm nghị như cũ, nhưng ánh mắt đã trở nên ấm áp: “Không nhớ.”
“Già mồm cãi láo.”
Ánh mắt người đàn ông hơi tối lại, giơ tay ra đặt sau hông cô, đảo khách thành chủ.
Khi hai người tách nhau ra, Đàm Hi đã bị hôn đến đầu óc choáng váng, che ngực thở dốc liên tục không ngừng: “Đồ xấu xa!”
“Chẳng phải em thích cái xấu xa của anh sao?” Tâm trạng Lục Chinh không tệ, khởi động xe, chiếc Land Rover cao lớn rời đi.
Nửa giờ sau, một chiếc Porche dừng trước cổng trường.
Tần Thiên Lâm xuống xe, “Đàm Hi, tôi xem em còn nghênh ngang thế nào!”
Trêи xe, Đàm Hi cầm Hồ Tiểu Hy và Lang Tiểu Chinh trêи tay, vừa hôn vừa miết: “Hửm? Có mùi thơm?”
Sắc mặt Lục Chinh vẫn không đổi: “Mùi