Bạn trai bạn gái có ý định kết hôn sao?!
Nhất thời khuấy đảo cả hiện trường.
Khi thấy chính đương sự mở miệng thừa nhận, mọi người đều không bình tĩnh được nữa.
Phải biết rằng, sau lưng Lục Chinh là Lục Gia, còn có Bàng Gia nữa, một bên nhất về tiền tài, một bên là quyền lực tột đỉnh, gả cho Lục Chinh đồng nghĩa với việc có cả tiền tài và quyền lực.
Năm ấy, Lục Chinh rời khỏi quân đội, tiếp quản Lục Thị, bao nhiêu thiên kim tiểu thư đổ xô vào, nhưng không ai thành công.
Giờ đây lại bị một cô ranh con không danh tiếng hạ gục ư?
Trong lòng Đàm Hi khác xa với ngoại hình bình tĩnh, quen nhau với ý định kết hôn ư?
“Này, anh Chinh của con ngầu không?” Bà Bàng ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ rõ vẻ kiêu ngạo tự hào.
Tống Bạch gật gù.
“Nói tiếng người.”
“… ngầu.”
“Con cũng học hỏi đi, đừng chỉ lo dụ dỗ mấy đứa con gái không ra gì, trong độ tuổi thích hợp thì nên có một cuộc tình, không cần oanh liệt, ít nhất cũng khắc cốt ghi tâm, biết chưa?”
Đồng chí Tiểu Bạch nghiêm túc uống chén canh gà, “Mẹ, mẹ không lo lắng Đàm Hi là cô gái hư sao?”
“Mẹ tin mắt nhìn người của A Chinh.”
“…”
“Với lại, trêи đời này làm gì có cái gì tốt hay xấu tuyệt đối đâu? Một người phụ nữ, chỉ cần căn cơ không kém, từ từ bồi dưỡng sẽ trở thành người phụ nữ tốt thôi.”
“… Đã hiểu.”
Ánh mắt nhìn về đôi tay nắm chặt của hai người, Tống Bạch bĩu môi, trong lòng không can tâm, nhưng không thể không thừa nhận trêи đời này chỉ có Lục Chinh của anh mới sánh với cô gái thú vị Đàm Hi này.
Nếu là anh, anh thấy mình sẽ không được như Lục Chinh, làm ra được tới mắc này: đi ngược lại với điều luật thiên hạ, cho dù phải đối đầu với cả thế giới, cũng phải cho cô ấy mọi thứ tốt nhất, thân phận, địa vị, danh vọng…
Vì vậy, anh chỉ có thể đầu hàng, bởi vì không tranh được, không giành nổi, không có hy vọng thắng nào cả.
Bốp~
Một tiếng vỗ vang lên, Tống Bạch choáng váng: “Mẹ! Mẹ làm gì thế! Đau…”
“Ánh mắt đó là sao? Ghen ăn tức ở hả?”
Tống Bạch xoa chỗ bị vỗ, lưỡi đẩy vào phía sau răng, đúng là anh ghen tị thật, trong lòng ngập tràn vị chua rồi.
“Muốn thì mau tìm một người, đừng học anh Hai con, già đầu rồi còn FA.”
“Mẹ tưởng kiếm gấu như ra đường mua rau cải hả? Với lại, anh con bây giờ độc thân, nhưng cũng là người từng trải mà! Người ta nói rồi, không cần thiên trường địa cửa, chỉ cần đã từng…”
“Mẹ, mẹ đánh lén hả?!” Đồng chí Tiểu Bạch giận trợn mắt.
“Con là do mẹ sinh ra, đánh mấy cái không được sao? Hồi nhỏ con còn bị mẹ tét ʍôиɠ nữa kia! Đừng có ở đó mà cãi với mẹ, kiểu anh con là “Cố gắng gian khổ mười mấy năm, một sớm trở về trước giải phóng”! Mẹ cảnh cáo con, Tống Bạch, đừng có học kiểu đó, coi chừng mẹ đánh gãy chân con đó!”
“…” Mẹ, đúng là mẹ ruột mà!
Lúc hai mẹ con nói chuyện, mọi người cũng bắt đầu bàn luận ồn ào, đây ruốt cuộc là sao? Tai sao một câu “Đã từng quen biết” của cậu Ba Cố lại làm Lục Chinh kϊƈɦ động vậy?
Trừ phi… ba người họ có mối quan hệ mờ ám gì đấy?
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tất cả mọi người bắt đầu vẽ ra chuyện tình tay ba của hai nam và một nữ: Nhị gia cưỡng ép tình yêu, chia rẽ đôi uyên ương Cố Đàm, sau cùng lâu ngày sinh tình, Đàm Hi dần dần yêu Nhị gia kiêm giám đốc bá đạo, thế là rời xa người đàn ông ôn nhu si tình mỗi người mỗi ngả…
“Xì… Sao tôi cứ cảm thấy cô nhân vật chính gặp ở đâu rồi?”
“Nghe bà nói vậy, tôi cũng có ấn tượng, ở đâu gặp ấy nhỉ…”
Cố Hoài Sâm cười, thần thái vẫn ôn nhu như vậy, ánh mắt lại lạnh băng, như ánh mặt trời vàng ươm chiếu rọi trêи dòng sông băng, rất chói lọi nhưng không ai cảm thấy sự ấm áp.
“Câu hỏi cuối cùng,“ anh nhìn Đàm Hi, “Cô và Tần Gia, hoặc nói đúng hơn là Tần Thiên Lâm có quan hệ gì?”
Đàm Hi lãnh đạm nhìn lại, miệng lộ nụ cười nhã nhặn, dưới ánh đèn, chiếc váy đỏ mảnh mai, quyến rũ như yêu nữ.
“Không có quan hệ.” Cô nói.
Đôi môi đỏ mọng, từng chữ một, rõ ràng hơn hết, cũng rung động vô cùng.
“Cậu Ba Cố, vì vậy, anh muốn nói gì?”
Đôi mắt người đàn ông lộ vẻ tàn khốc, dù vẻ hung tợn lộ trêи mắt anh cũng chỉ hơi hung dữ: “Đàm Hi, cô nói dối.”
Lục Chinh vô cảm nhìn anh, đáy mắt ẩn chứa nét sắc lạnh và u ám muốn giết ai đó, sắc bén vô cùng.
Cố Hoài Ngọc thấy không ổn, bước về trước, nhưng bị Cố Nghiệp ngăn lại: “Đừng qua đó, để a Sâm tự giải quyết.”
“Nhưng ba…”
“Con có thể bảo vệ nó một lúc, nhưng bảo vệ được cả đời không? Có vài việc ngốc nghếch, phải phạm qua rồi mới học được cách thông minh.”
Cố Hoài Ngọc lộ ánh mắt lo lắng, nhưng không còn tiến lên phía trước nữa.
Biểu hiện của Cố Nghiệp rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nổi sóng thế nào chỉ có mình ông biết.
“Cô là vợ của Tần Thiên Lâm, là con dâu thứ hai của Tần Gia!” Cả hội trường im lặng, mắt ngơ ngác, chỉ có một mình Cố Hoài Sâm cười mỉa mai, mang biểu cảm như được giải thoát.
Giống như những lời luôn kiềm chế trong lòng, những việc luôn muốn làm, hôm nay làm được.
“Tôi nhớ ra rồi! Nửa năm trước, buỗi hôn lễ Tần Gia tôi đã nhìn thấy cô dâu, chính là khuôn mặt này!” Tuy Đàm Hi đã trang điểm khá đậm để hợp với bộ đồ đỏ này, nhưng đôi lông mày sắc nhọn rất đặc trưng, khiến người đã khó quên.
“Còn trong buổi tiệc năm của Tần Thị nữa, tôi cũng gặp qua…”
“Bảo sao quen vậy.”
“Đúng rồi, vợ của cậu Hai Tần Gia cũng tên là TN, nhỉ?”
“Đúng là vậy…” Thiệp cưới ghi bằng tiếng Anh, chỉ có chữ alphabet, không có chữ Hán.
“Trời đất ơi! Nếu đúng là TN đó vậy mối quan hệ của cô ta và Lục Chinh…”
Mọi người đều hoảng lên: “Chẳng phải là…”
“**” hai chữ nghẹn trong cổ họng, người đó lập tức im lặng.
Bàng Bội San siết chặt tay, ánh mắt trầm lạnh.
Tống Bạch nhịn không nổi kêu lên, khuôn mặt méo mó: “Mẹ, mẹ đang nhéo thịt của con đó!”
Cảnh Lam mặt trắng bệch, xong, sự việc bị lộ cả, sĩ diện của