Tôn Dương vội vàng giữ tay kéo lại, đặt vali nằm ngang giúp cô.
Vệ Ảnh ghé sát người vào anh, cười tươi như hoa: “A Dương, anh thật tốt!”
Tôn Dương vỗ đầu cô, ánh mắt ánh lên sự hết cách: “Sau này cẩn thận một chút, dụng cụ bên trong hư rồi phải mua cái mới, giá cả không hề rẻ đâu.”
“Biết rồi biết rồi, anh đó, càng ngày càng dài dòng, sắp trở thành ông cụ non rồi kìa!” Vệ Ảnh vốn chẳng để ý vật dụng ở bên trong, dù sao hỏng rồi thì có thế mua lại, điều cô để ý là sự quan tâm của Tôn Dương giành cho cô.
Cô thích nhất dáng vẻ dài dòng lải nhải của anh ta, khiến người khác thấy rất chân thật.
“Chỉ giỏi làm người ta lo lắng thôi.”
“Dù sao cũng có anh kia mà!” Vệ Ảnh tinh nghịch thè lưỡi, trêи khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn bỗng ửng hồng.
Tôn Dương bất lực lắc đầu, “Nếu có một ngày anh không ở đây nữa, thì em làm sao đây?”
Vệ Ảnh cau mày, “A Dương, nếu thật sự có ngày đó, chắc chắn là anh không cần em nữa rồi.” Cô khịt mũi, cắn răng nói: “Nếu đã như thế, em cũng không cần anh nữa!”
Sắc mặt Tôn Dương khẽ thay đổi.
Cô gái bỗng nhiên cong môi, mỉm cười: “Em đùa thôi! Tính cảm của chúng ta ổn định, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng đó đâu, anh nói đúng không?”
“… Ừm.”
“Giận rồi à?” Vệ Ảnh liếc nhìn anh ta, thần sắc lo lắng.
“Không có.”
“Vậy thì tốt.
Anh thấy khát không?”
Tôn Dương lắc đầu, biết ý của cô, “Nói đi, muốn uống gì? Anh đi mua.”
Vệ Ảnh nhảy cẫng lên, hôn một cái vào gò má của anh ta: “Sao anh có thể chu đáo như vậy chứ?”
Anh ta cười rạng rỡ, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó trong lòng thật ấm áp, cứ như thế đi, thật sự rất tốt…
“Latte caramel?”
“Binggo!” Vệ Ảnh búng tay, “Mua thêm một ly sữa có đường cho Hi Hi, nóng nhé.”
“Được.”
“Đợi chút đã.” Vệ Ảnh kêu anh ta lại, lục lọi trong túi quần một hồi, sau đó móc một tấm thẻ ngân hàng đưa qua, “Quẹt thẻ của em.”
Tôn Dương nhìn cô, nụ cười trêи cánh môi từ từ biến mất, cuối cùng trở về trạng thái bình thường.
“Không cần, anh có tiền.”
Vệ Ảnh nhét thẻ vào tay anh: “Không sao, tiền của anh cứ để đó, em vẫn còn rất nhiều, cầm đi quẹt đi.
Hơn nữa, bữa cơm lúc nãy là do anh thanh toán mà…”
“Anh nói rồi, không cần.” Giọng nói của Tôn Dương nhạt hẳn, còn toát ra một chút sự lạnh lùng.
Nhưng Vệ Ảnh lại không nghe ra, xua tay: “Của em tức là của anh, phân rõ như thế làm gì?”
Với cô, chuyện chia AA giữa người yêu với nhau là việc rất bình thường.
Hơn nữa, bây giờ họ lại chẳng phải là chia AA, anh mời em ăn cơm, em mời anh uống cà phê, không phải rất bình thường sao?
Tôn Dương trả thẻ cho cô, “Anh có tiền lẻ, không cần phải quẹt thẻ.”
“…Ồ, vậy được rồi.”
Không lâu sau, Tôn Dương bưng hai ly nước đi tới, “Cho em, latte caramel em thích nhất.”
Vệ Ảnh giơ tay ra nhận lấy, mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Sữa bò có sợ nguội không?”
“Chắc không đâu?”
“Cô ấy phải mất bao lâu nữa?”
“Khoảng mười mấy phút nữa.”
“Ừm, vậy chắc không đâu.” Tuy nói như thế, nhưng Tôn Dương vẫn chạy đến quầy lấy hai chiếc túi nilong, trong ngoài hai lớp, bọc kỹ càng chiếc ly giấy lại.
Lúc này, một tiếng còi vang lên sau lưng hai người, chiếc Porsche 4 chỗ chạy đến trước mặt, Đàm Hi hạ cửa sổ xuống, gọi hai người: “Lên xe!”
Vệ Ảnh hét lên: “Hi Hi, chiếc xe này ngầu quá!”
“Của bạn, mượn dùng một chút.”
“Sang hơn cả con Chevrolet của tớ luôn rồi!”
Đàm Hi mở cốp xe sau, “Nhanh lên, bỏ hành lý vào trong.”
Vệ Ảnh lon ton kéo vali đi ra sau, thấy Tôn Dương vẫn còn ngơ ngác, tiện tay kéo lấy anh ta: “Anh yêu à, nhanh lên!”
“… À.
Em chậm một chút, để anh.”
Tôn Dương âm thầm nhận lấy chiếc vali trong tay Vệ Ảnh rồi đặt vào phía sau, sau đó cũng nhét vali của mình vào trong.
“Xong chưa?” Đàm Hi ló đầu ra hỏi.
“Được rồi.”
Tôn Dương kéo cửa ra ngồi vào, biểu cảm hơi phức tạp.
Vệ Ảnh sờ khắp chiếc xe, cứ như gặp được mẹ ruột, thiếu điều khen chiếc xe lên tận trời, cho nên không hề chú ý đến thần sắc lúc này của Tôn Dương.
Đàm Hi thu hồi tầm mắt từ trong kính chiếu hậu, sự lúng túng và kinh ngạc trong mắt của anh chàng này đã bị cô bắt được hết toàn bộ.
Chẳng lẽ Vệ Ảnh không nói bối cảnh gia thế của mình cho anh ta biết sao?
Nếu không, cho dù thế nào thì trêи mặt Tôn Dương cũng sẽ không xuất hiện kiểu biểu cảm như thế này.
“Muốn đi đâu?” Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện, cứ để đó đã, có cơ hội rồi hỏi rõ sau, Đàm Hi thầm tính toán trong lòng.
“Phố Thời Đại Thiên, quảng trường Bud, trung tâm thương mại Carrey…” Vệ Ảnh liên tiếp đọc tên vài địa danh.
Nếu hai tay không phải cần nắm lấy vô lăng, thì lúc này Đàm Hi thật sự rất muỗn đỡ trán, bó tay luôn!
“Chúng ta có thể đi từng cái từng cái một không?”
Vệ Ảnh chống cằm suy nghĩ, “Vậy đi phố Thời Đại Thiên trước đi, tôi muốn mua khăn choàng làm quà cho ba mẹ.”
15 phút sau, Đàm Hi thả Vệ Ảnh và Tôn Dương xuống cửa trung tâm thương mại, bản thân lái xe đến bãi đỗ xe.
“Gặp nhau ở Quán B cửa Bắc.”
“Ok~” Vệ Ảnh vẫy tay, “Bye!”
Tôn Dương đưa chiếc ly latte caramel vẫn còn hơn nửa cho cô, “Uống nữa không?”
Vệ Ảnh nhận lấy, uống một ngụm rồi tính vứt đi, bị Tôn Dương ngăn lại.
“Sao lại muốn vứt?”
“Nguội hết rồi.”
“Anh thử xem… vẫn còn ấm mà, uống thêm chút nữa đi, đừng lãng phí.”
Vệ Ảnh né người, lắc đầu: “Cà phê phải uống nóng, ấm và lạnh đều không ngon.”
Tôn Dương cười, “Vậy thì thôi, em không uống thì anh uống.”
“Đừng mà, em đi mua một ly cho anh, vừa hay bên trong có một tiệm cà phê.”
“Thôi đi, đừng lãng phí.”
Vệ Ảnh không thuyết phục được anh ta, chỉ đành trơ mắt nhìn anh ta uống hết sạch ly cà phê của cô.
Nói thật, cô thấy khá đau lòng.
Sau khi tập hợp với Đàm Hi, ba người chạy thẳng lên tầng 4 bán thời trang nữ.
“Chào mừng quý khách.”
Đàm Hi nhìn những chiếc khăn choàng đủ màu đủ sắc trêи kệ, “Tôi nhớ là dì thích màu be.”
“Đúng vậy! Mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, mà vẫn thích đi theo phong cách thuần khiết, tôi và ba đều cười mẹ.” Vệ Ảnh lấy một chiếc khăn nền trắng họa tiết xám soi vào gương, “A Dương,