“An An, gần đây em có gặp cậu Thập Nhất không?”
“Anh, anh thấy khó chịu ở đâu à?”
“Không phải anh…”
An An thở phào nhẹ nhõm, “Hình như cậu cũng đang ở Bắc Mĩ, em gọi điện hỏi xem sao…”
Năm phút sau.
An An đi từ ngoài ban công vào, biểu cảm… rất bất đắc dĩ.
“Sao? Không nghe điện thoại à?”
“Cậu… đang ở Las Vegas.”
An Tuyệt nhướng mày, vừa nhìn đã biết An An còn chưa nói hết.
“Ở cùng khách sạn với chúng ta, cùng một tầng luôn.”
“…”
“Hôm qua, chơi hai mươi mốt điểm, thua rồi.”
“Bao nhiêu?”
“Ừm… ba mươi triệu.”
An Tuyệt nhướng mày, “Người đang ở đâu rồi?”
“Bị bắt rồi, tạm thời thân phận chưa bị bại lộ, phải mang tiền đến mới chịu thả người.”
“Kinh Lôi, cậu mang tờ séc ba mươi triệu đến đại sảnh chuộc người.
Thiểm Điện, đi thông báo cho Dịch Phong Tước.”
Nửa giờ sau.
“Cậu Tuyệt, tôi không có tâm trạng để đùa cợt với cậu đâu đấy.” Dịch Phong Tước chuẩn bị rời đi.
“Nếu đã đợi được nửa giờ rồi, thì cũng không ngại đợi thêm mấy phút nữa chứ.” An Tuyệt không nhanh không chậm.
Bước chân ngừng lại, hắn xoay người quay lại.
Bỗng nhiên, cánh cửa được đẩy vào từ bên ngoài.
Kinh Lôi và Thiểm Điện đang dìu môt người đàn ông dung mạo tuấn mỹ vào trong, nói chuẩn xác là kẹp hai bên trái phải kéo người vào phòng.
“Chuyện gì thế này?” An Tuyệt trầm ngâm hỏi.
“Có, lẽ là uống say thôi.”
“…”
“…”
Khi Tịch Cẩn tỉnh lại, nhìn lên trần nhà, đột nhiên có một cảm giác không mấy chân thực.
“Xì…” Đau đầu.
Ngồi thẳng người dậy, nhìn xung quanh đánh giá, “Đây là đâu?”
Không phải là hắn đang đại sát tứ phương ở sòng bạc hay sao?
“Cậu.”
“Ái chà, Tiểu An An của cậu, sao cháu lại ở đây? Hay là… cậu đang nằm mơ còn chưa tỉnh nhỉ?”
“Cậu cần cháu bóp đầu cho không?”
“Được chứ! Nào nào nào, bên này… Ui chao! Đau quá!”
“Bây giờ cậu đã tỉnh chưa?”
Gật đầu, “Tiểu An An à, cậu nhớ cháu quá, cậu xem nào… sao lại gầy đi thế này!” Đôi mắt Tịch Cẩn tràn ngập sự thương xót, hai tay đặt lên gương mặt nhỏ nhắn của cô cháu gái xinh đẹp tán thưởng không ngừng.
“Có dùng kem dưỡng da cậu làm cho cháu không đấy, còn cả xịt chống nắng, xịt dưỡng da…”
“Khụ khụ!”
“Ế? Sao cậu lại nghe thấy tiếng Tiểu Tuyệt nhỉ?”
An An mím môi, chỉ ra ngoài cửa.
“Đệch! Người thật à?” Tịch Cẩn nhảy cẫng lên, hai mắt trừng to như chuông đồng.
“Cậu Thập Nhất.”
“He he, Tiểu Tuyệt sao cháu cũng ở đây vậy…”
“Cháu cũng đang muốn hỏi cậu chuyện này đây.”
Ánh mắt lóe lên, “À thì… chính phủ Neveda mời cậu đến mở buổi tọa đàm y khoa! Đúng, tọa đàm y khoa…”
“Theo như cháu được biết, buổi tọa đàm đã kết thúc từ một tuần trước rồi.”
“Dù sao thì cũng đã đến rồi, ở lại thêm mấy ngày chẳng lẽ không được à?!” Sắc mặt Tịch Cẩn hơi trầm xuống, vốn dĩ định giả bộ giận dữ dọa nạt thằng nhóc này, nhưng lại không nín được cười, cho nên biểu cảm trêи gương mặt lúc này là dáng vẻ muốn giận mà không giận, muốn cười mà không cười, cực nhức trứng.
Khóe miệng An Tuyệt co giật.
Mẹ nói không sai chút nào, trong số mấy người cậu, cậu Thập Nhất không đáng tin cậy nhất!
An An quay đầu đi, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng đôi vai rung lên đã nói rõ tất cả.
“Được lắm, hai đứa cháu chỉ biết bắt nạt cậu thôi!” Tịch Cẩn nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu, cháu không có mà.” An cô nương quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trang, nhưng hai má đã đỏ hồng lên.
“Coi như cháu còn có lương tâm.”
An Tuyệt thì không dễ nói chuyện như vậy, “Sáu giờ đồng hồ, thua ba mươi triệu, cậu Thập Nhất đúng là càng ngày càng biết chơi đấy.”
“He he… Tiểu Tuyệt Tuyệt quá khen rồi.”
Mẹ ơi! Hắn thua nhiều thế cơ á?! Gian lận, chắc chắn là có gian lận!
“Chuyện này chắc là mẹ cháu không biết chứ?” An Tuyệt ung dung mở lời.
Gương mặt Tịch Cẩn đã nhăn nhúm bẹp rúm, giống như tờ giấy trắng bị vò nát lại.
“Anh, anh đừng nói cho mẹ biết.” An An khẽ cầu xin, dáng vẻ mềm mại dịu dàng khiến người ta không thể không thương yêu cho được.
Tịch Cẩn trề môi, đôi mắt long lanh ngấn lệ chớp chớp.
Cô Bé Ngoan ngoãn bé bỏng của hắn, thật cảm động quá…
“Không nói cũng được, làm điều kiện trao đổi, cậu Thập Nhất phải đồng ý với cháu đi gặp một người đã.”
“Người nào?” Đôi mắt Tịch Cẩn lộ vẻ cảnh giác, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, cậu nói cho cháu biết, đừng có mang chó mèo heo gà gì đến đây, cậu bận lắm đấy nhá!”
“Vậy rốt cuộc cậu gặp hay không gặp đây?”
“… Vậy thì, gặp đi.” Dù sao thì liếc một cái cũng là gặp.
Dịch Phong Tước đẩy cửa bước vào, người đàn ông một mét tám lăm đứng bên cạnh An Tuyệt không hề kém cạnh.
Bộ vest màu trắng càng làm hắn thêm vài phần ôn nhu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, giống như một thanh kiếm sắc bén đã tuốt vỏ, khí thế toàn thân không thể che giấu, người bình thường chỉ sợ ngay cả dũng khí liếc nhìn một cái cũng không có.
“Cậu muốn gặp tôi sao?” Tịch Cẩn hơi ngẩng lên.
Trước mặt cháu ngoại hắn có thể là ông cậu thú vị thích pha trò, nhưng ở trước mặt người ngoài, hắn đương nhiên không thể thiếu khí thế của một thần y.
“Ừm.” Dịch Phong Tước gật đầu.
“Có chuyện gì sao?”
“Xin ông hãy cứu một người.”
Tịch Cẩn không hỏi người cần cứu là ai, bởi vì hắn không định ra tay giúp đỡ.
“Gặp cũng đã gặp rồi, tiễn khách đi.” Hắn nói với An Tuyệt.
Dịch Phong Tước nhíu mày, lạnh lùng nhìn thẳng.
“Ái chà, thằng nhóc này hình như không phục lắm thì phải?”
“Đúng là không phục.”
Tịch Cẩn cười hai tiếng, “Không phục cũng không có tác dụng gì, cút đi nhanh lên!” Khua tay, giống như đuổi một con gián.
Đôi mắt Dịch Phong Tước hơi tối đi, “Tôi nghe nói bác sĩ Tịch Cẩn gần đây rất có hứng thú với hàng đầu thuật* của Thái Lan.”
* Hàng đầu thuật (Tame Head) là một loại vu thuật lưu hành ở khu vực Đông Nam Á.
Tương truyền đây là một loại cổ thuật của Miêu tộc vùng Vân Nam, Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Sau khi lưu truyền đến khu vực Đông Nam Á lại kết hợp với vu thuật địa phương mà thành.
“Cậu muốn nói cái gì?”
“Xương thủy tinh của Azmoun đổi một cơ hội sống.”
“Trong tay cậu có xương thủy tinh của Azmoun?!” Tịch Cẩn vô thức ngồi thẳng người dậy.
“Đời thứ nhất, tính đến nay cũng phải hơn nghìn năm.” Dịch Phong Tước bổ sung thêm.
Ánh mắt càng sáng ngời, Tịch Cẩn nuốt nước bọt: “Có thật không vậy?”
“Tôi lấy uy tín của tập đoàn Thiên Tước ra để thề.”
“Tập đoàn Thiên Tước? Cậu là Dịch Phong Tước?”
Người đàn ông khẽ cười.
“Xì…” Đúng là thằng nhóc này thật, tướng mạo ấy à… trông cũng tạm được.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”Tiếp tục điệu bộ thần y.
“Sau khi về tôi sẽ trực tiếp hủy đi bộ xương thủy tinh đó.” Giọng điệu hời hợt.
“Cậu dám!” Giậm chân giận dữ…
“Tôi là một thương nhân, không có hứng thú với thuật hàng đầu.”
“Vậy cậu có thể bán đấu giá.”
“Tôi không thiếu tiền.”
“Vậy thì cũng không thể làm hỏng đồ tốt được!” Buột miệng thốt ra.
“Quyền lựa chọn nằm trong tay ông.”
“Tôi…” Cổ họng Tịch Cẩn nghẹn lại, hắn đã tìm suốt năm năm rồi, không ngờ thứ đó lại ở trong tay thằng nhóc này, thật bất công!
Đó là bộ xương thủy tinh hơn nghìn năm, hơn nghìn năm đó… đó là thần vật có linh tính đó!
Tao thèm muốn khát khao như vậy, mày không nhào vào trong lòng tao, hắn nghênh nganh nói muốn hủy mày đi, mày còn không điên cuồng vác xác đến tận cửa.
Lẽ nào… thần vật cũng thích chịu nhục hay sao?
Phì phì phì…
“Cậu muốn tôi cứu người chứ gì?”
Dịch Phong Tước gật đầu.
“Bệnh gì? Bệnh nan y thì không cần đâu, tôi còn chưa tu luyện được thành tiên.”
“Không biết.”
“Hử?”
“Sau một trận tai nạn xe, thì hôn mê bất tỉnh.”
“Người thực vật?”
“Không phải.”
“Có triệu chứng gì không?” Sắc mặt Tịch Cẩn trở nên nghiêm túc.
“Hôn mê bất tỉnh.”
“Thế không phải là người thực vật thì là gì…”
“Bác sĩ nói, tai nạn xe chỉ bị thương nhẹ, không tổn thương đến thần kinh.”
“Không tổn thương thần kinh? Vậy tại sao lại hôn mê bất tỉnh?”
“Không biết.”
Tịch Cẩn nhíu mày, nghe có vẻ như là loại bệnh phức tạp.
Hắn cũng thấy có chút hứng thú, nhưng trước mặt cháu trai và cháu gái, hắn không thể lật lọng được đúng không? Vừa rồi còn nói sống chết không chịu đồng ý, bây giờ mà đồng ý thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình còn gì nữa?
“Chuyện này… để tôi suy nghĩ thêm đã.”
Mặt Dịch Phong Tước biến sắc.
Khi quyết định đi tìm Tịch Cẩn, hắn đã phái người điều tra toàn diện, còn thông qua rất nhiều kênh khác nhau để tìm hiểu về tính cách, thói quen của con người này.
Nếu không nắm chắc hoàn toàn, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng bây giờ…
An An có vẻ hiểu lý do, “Cậu à, chẳng phải cậu vẫn luôn muốn xúc tiến để tiếp tục nghiên cứu thuật hàng đầu hay sao, vạn sự đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu một bộ xương thủy tinh nữa thôi, chẳng lẽ cậu cứ cam chịu từ bỏ như vậy sao?”
“Đương nhiên là không cam lòng rồi, nhưng mà…”
“Huống hồ, cứu mạng người là một chuyện tốt, nhất cử lưỡng tiện tại sao cậu lại không làm?”
“Tốt thì tốt, nhưng…”
Ánh mắt trầm tĩnh của An An nhìn về phía Dịch Phong Tước đang khoanh tay đứng thẳng bên cạnh, “Anh còn không cảm ơn cậu tôi đi? Cậu tôi đã đồng ý rồi đấy.”
Người đàn ông phản ứng lại, gập người thật sâu trước Tịch Cẩn, “Cảm ơn.”
Thành khẩn nhưng không hèn mọn, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng khi nhìn về phía An An lại thêm vào phần xao động.
Nhưng An An lại không nhìn thấy, dựa đầu vào vai Tịch Cẩn, “Cậu của cháu tốt quá.”
“Tốt chỗ nào?” Bé Ngoan khen hắn, dzui quá đi!
“Tâm địa lương thiện.”
“Chắc chắn rồi, lương y như từ mẫu mà!”
“Vâng vâng.
Lúc cậu mặc áo blouse trắng là đẹp trai nhất.”
“Khụ khụ, thế cậu với Minh Triệt ai đẹp trai hơn?”
“Cậu.” Chú Minh Triệt phải nói là xinh đẹp.
“Nhóc con, coi như cháu còn có lương tâm.”
“…”
“Đi thôi.” An Tuyệt dẫn Dịch Phong Tước rời khỏi căn phòng.
Khi cánh cửa đóng lại, Dịch Phong Tước không khỏi nhìn vào bên trong thêm lần nữa.
Cô gái cười dịu dàng tinh tế, dựa đầu lên vai người đàn ông khẽ làm nũng, mái tóc đen dài tùy ý buộc lại rủ xuống, điềm tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng lịch sự lại tao nhã, giống như bức tranh thủy mặc được vẽ bằng bút than.
Động tĩnh hài hòa, tuyệt sắc khuynh thành.
“Cậu đã đồng ý rồi, tốt nhất là anh nên chuyển bệnh nhân đến Las Vegas, ở đây cậu tôi có phòng khám đầy đủ thiết bị.”
“Đã đưa đến đây rồi.”
An Tuyệt nhướng mày, “Xem ra anh đã chuẩn bị xong hết rồi.
Xương thủy tinh có lẽ cũng nằm trong kế hoạch của anh.”
“Đáng tiếc, vẫn còn có sai sót.”
An Tuyệt không nói đó là vì đại thần y Tịch muốn giữ thể diện, chỉ nói: “Đúng là anh nên cảm ơn An An, nếu như không có con bé thì cậu tôi không thể đồng ý dễ dàng như vậy được.”
Dịch Phong Tước gật đầu, “Tôi nợ anh một ân tình.”
“Tấm séc ba mươi triệu và ruộng hoa anh túc ở nước X là đủ rồi.”
“Ân tình của cô An không bao gồm trong đó.”
An Tuyệt không nói nữa.
Nếu