Đàm Hi đang múc canh, thì bỗng nhiên phía sau có người ôm lấy, hai cánh tay dài đan nhau trước bụng cô, cứng rắn như chiếc kìm sắt.
Nhiệt độ quen thuộc dán chặt lên lưng cô, hơi thở phả vào bên tai cô.
cô nghiêng đầu, đầu mũi chạm vào bờ môi mỏng của người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau, cùng hàm chứa nụ cười.
“Kết thúc nhanh thế à?”
“Bà muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Hít thở không khí?”
Lục Chinh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
“Nói ra thì đều là họa do anh gây ra.” Ánh mắt lộ vẻ trêu chọc.
Người đàn ông thở dài: “Thất phu vô tội, mang ngọc lại mắc tội.”
“Đắc ý!”
“Anh về sớm với em mà không được à?”
Đàm Hi hôn choẹt một cái lên chóp mũi anh, “Cầu còn không được.”
Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống, “Thế thôi á?”
“Nếu không thì sao?”
Bờ môi mỏng dán lên miệng cô, triền miên dây dưa, ʍút̼ mát gặm nhấm, “Thế này còn tạm được.”
Đàm Hi đẩy anh ra, “Trước mặt bà nội mà anh cũng dám à…”
“Bên ngoài không nhìn thấy được đâu.”
“Nói cứ như kiểu yêu đương vụng trộm ấy.”
“Nếu em thích thì anh cũng không ngại đâu.”
“…”
Đàm Hi bưng bát canh thịt dê thơm ngào ngạt đến trước mặt bà cụ, hai má phiếm hồng còn chưa bình thường lại, “Bà ăn thử đi ạ.”
“Thơm mà không ngấy, có mùi vỏ chanh.”
“Bà thích là được ạ.”
Bà cụ tươi cười rạng rỡ, bát canh vừa đặt xuống, đã kéo lấy tay cô, “Cô bé, ngồi xuống đây đi cháu.”
Đàm Hi đảo mắt nhìn Lục Chinh.
Lục Chinh ngẩng đầu, nhanh chóng uống hết canh, “Hai bà cháu trò chuyện đi, cháu đến thư phòng giải quyết chút chuyện.”
Nói xong, cất bước đi thẳng.
Đàm Hi ngồi xuống.
Đối mặt với ánh mắt hiền từ của bà cụ Lục, cô mỉm cười.
“Hi Hi, không ngờ cháu vừa xinh đẹp, mà nấu ăn cũng giỏi như vậy.”
“À ừm… cháu xem trong sách nấu ăn đấy ạ, với cả xem một số video hướng dẫn trêи mạng nữa ạ.”
“Trêи mạng à?”
“Đúng vậy ạ! Trêи Weibo có rất nhiều trang cộng đồng về ẩm thực.
họ sẽ thường xuyên đăng tải một số video, dạy mọi người nấu ăn.”
Bà cụ nghe thấy lơ tơ mơ, “Trang cộng đồng… là cái gì?”
Đàm Hi đành phải phổ cập cho bà cụ hết một lượt từ phần mềm cộng đồng xã hội, cho đến những khái niệm nhiều vô kể hiện nay như hot weibo, người dẫn chương trình.
Cô phát hiện ra bà cụ là một học sinh có tính bao dung rất mạnh, vô cùng tò mò về thế giới internet phát triển, mỗi câu hỏi bà đưa ra đều chạm đúng vào điểm mấu chốt, hơn nữa năng lực tiếp nhận còn cực kỳ lớn.
“… Có thật là thần kỳ như vậy không? Nếu bà rất thích một người dẫn chương trình thì phải làm thế nào?”
“Bình luận tích cực, tham gia tương tác, nếu điều kiện kinh tế cho phép bà còn có thể tặng quà gì gì đó nữa.”
Hai mắt bà cụ sáng bừng lên, giống như phát hiện ra một thế giới hoàn toàn mới.
Đối mặt với một học sinh chăm chỉ ham học hỏi như vậy, Đàm Hi càng nói càng hăng, cái miệng nhỏ xinh cứ khép lại mở, bà cụ cũng cực kỳ nồng nhiệt lắng nghe.
Nói nhiều như vậy, sao có thể thiếu thao tác thực tế được chứ?
“Bà nội, bà có điện thoại thông minh không?”
Đàm Thủy Tâm móc điện thoại ra đưa cho cô, “Cháu xem đi, không biết cái này có được coi là điện thoại thông minh không?”
Đàm Hi nhướng mày, Apple, thế hệ mới nhất…
“Thông minh đến không thể thông minh hơn được nữa ạ.”
“Vậy được, vậy cháu làm cho bà Weibo, Wechat gì gì đó đi!”
“Dạ vâng!” Đàm Hi nhận được lệnh, bắt đầu thao tác nhanh như bay, “Trước tiên chúng ta kết nối điện thoại với Wifi, sau đó vào App Store…”
Mấy phút sau đã tải xong một loạt phần mềm mạng xã hội, còn cả Facebook, Instagram… chơi điện thoại cũng phải nâng lên cho xứng tầm quốc tế hóa chứ.
“Bà nội, cháu dạy bà nhé, bà nhấn vào đây nhé, rồi đăng nhập… thế này, rồi nhấn cái nữa, là đăng ký theo dõi đối phương được rồi.”
“Thế này à?” Bà cụ làm một lần theo cách Đàm Hi vừa hướng dẫn.
“Đúng ạ!”
“Thú vị đấy chứ nhỉ…”
Đàm Hi lại dạy bà làm thế nào để live stream, nghe nhạc.
Bà cụ học rất nhanh, chưa đầy một giờ đã nắm vững được những kiến thức cơ bản để sử dụng các phần mềm mạng xã hội.
“Bà nội lợi hại thật đấy!” Cô không khỏi khen từ đáy lòng, tuyệt đối không hề có bất kỳ một chút phóng đại nào trong đó.
“Còn có nhiều chức năng chưa nắm vững, còn phải rèn luyện thêm nữa.”
“Được.” Đàm Hi đưa trả điện thoại cho bà, “Bà cứ từ từ xem, có cháu ở đây rồi, chỗ nào không hiểu bà cứ hỏi cháu nhé.”
“Được!” Bà cụ cầm lấy điện thoại, vui mừng phấn khởi.
Đàm Hi liếc nhìn về phía thư phòng, không đi làm phiền Lục Chinh, dứt khoát cầm điều khiển mở tivi, chuyển sang một kênh giải trí trong nước.
Hai người một già một trẻ ai chơi của người đó, thỉnh thoảng giao lưu với nhau đôi chút, nhưng lại vô cùng hòa hợp.
“Hi Hi, cái biểu tượng có hình ngón cái giơ lên này có nghĩa là gì?”
“Cái này gọi là like, ừm… có ý thể hiện sự tán đồng hoặc yêu thích.”
“Thế nếu không thích thì làm thế nào?”
“Ách…”
“Tại sao lại không có biểu tượng ngón cái giơ xuống dưới?”
Vấn đề này thì cô thực sự không trả lời được.
“Nếu không thích thì có thể để lại bình luận ở dưới, bà biết gõ chữ không?”
Lắc đầu.
Đàm Hi lại cài cho bà chế độ viết chữ bằng tay, “Được rồi, bà dùng tay viết chữ ở khoảng trống này, sau đó sẽ có chữ nhảy ra hiển thị ở khung đối thoại bên trêи.”
“Ừ, để bà từ từ làm.” Vì vậy, bà cụ Lục còn lấy chiếc kính lão luôn mang theo mình ra đeo vào.
Đàm Hi tiếp tục xem chương trình giải trí, giữa chừng còn có mấy lần không nhịn được bật cười thành tiếng.
Bà cụ không để tâm đến, cúi đầu chơi hăng say.
Đàm Hi thỉnh thoảng liếc nhìn, cừ thật, trêи màn hình đang hiển thị trang chủ của một huấn luyện viên thể hình, toàn màn hình ngập tràn ảnh cơ bắp, hormone nam tính đập thẳng vào mặt.
Hie hie, lợi hại lắm bà nội của cháu.
Giữa chừng, Đàm Hi thấy hơi đói, thế là lê dép chạy vào nhà bếp, nhanh chóng bê ra một đống quả hạt, ném lên trêи bàn trà, vừa xem tivi vừa đập.
“Có ngon không?” Bà cụ hỏi.
Đàm Hi đang xem hăng, cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiện tay lấy cho bà một nắm, “Ngon, bà ăn thử đi.”
Ở ký túc xá, Hàn Sóc cũng thường xuyên dở chứng lòi ra một câu vòi ăn như vậy, Đàm Hi đáp mãi thành quen, đã coi như thói quen thường lệ rồi.
Cho nên khi bà cụ ngỏ lời, cô thực sự không nghĩ nhiều, hoàn toàn là hành động vô thức.
Đến khi phản ứng lại, bà cụ đã bắt đầu bóc vỏ hạt dẻ cười.
“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu tùy tiện quen rồi…”
“Có gì mà phải xin lỗi? Cứ tự nhiên như vậy là được mà!” Phải nói rằng bà cụ đã từng này tuổi rồi, mái tóc đã bạc trắng, nhiều nhân vật lớn gặp cũng phải ngoan ngoãn chào một tiếng “Lục lão phu nhân”, đã từng thấy nhiều gương mặt nhiều cái miệng hoặc là cung kính hoặc là nịnh hót, sự tự nhiên phóng khoáng của Đàm Hi ngược lại lại khiến bà thấy vui vẻ hơn, giống như là… những người bạn cùng tuổi, bạn bè thân.
Không hề tồn tại sự kính nể sợ hãi vì khác biệt tuổi tác, cũng không vì thân phận khác nhau mà giả vờ nịnh nọt lấy lòng, một cô gái như vậy mới xứng được với A Chinh của bà!
Đàm Hi nhìn ánh mắt vừa vui vẻ lại hài lòng của bà cụ, vẻ mặt khó hiểu.
“Hi Hi, cháu đang xem chương trình gì thế?” Cười tươi như hoa.
“À, chương trình giải trí này bà có biết không?”
Lắc đầu.
“Chính là…” Cô dùng ngôn ngữ thông tục nhất giải thích lại một lượt, lại lấy mấy chương trình giải trí đang hot để làm ví dụ, bà cụ nghe vô cùng hứng thú.
“Có tiết mục có Cô Tinh không cháu?”
Đàm Hi chớp mắt, “Bà thích Dạ Cô Tinh ạ?”
“Bà đã xem phim của cô ấy, cũng đã từng gặp người thật ngoài đời rồi.”
Hai mắt Đàm Hi sáng bừng lên, bám chặt lấy bà cụ hỏi nọ hỏi kia, thì ra, An gia và Lục gia cũng có quan hệ với nhau.
An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh từng đến nhà thăm hai ông bà cụ.
“Dạ nữ thần tạm tời không giao thiệp với giới giải trí.
Nhưng