Ba người bước vào, lập tức có cô gái lễ tân mặc sườn xám màu đỏ tiến đến.
“Cậu Vương, vẫn chọn chỗ cũ chứ ạ?”
Vương Hoành gật đầu.
“Dạ vâng, mời ba vị đi theo tôi.”
Đi lên lầu trêи, lần lượt có bốn phòng riêng mang tên bốn mùa xuân hạ thu đông.
Vương Hoành đẩy cánh cửa ở giữa ra.
Đàm Hi nhìn tấm biển bên ngoài cửa – tuyết đông.
Chiếc bàn tròn nhỏ ấm áp, bên trêи phủ khăn hình kẻ caro đen trắng, bên cạnh có một giàn hoa, bên trêи bày bình hoa.
Trong bình hoa cắm một bó mai đỏ, khẽ tỏa hương thơm ngát.
“Mời hai vị.” Vương Hoành đích thân kéo ghế cho bà cụ và Đàm Hi, khom người làm động tác mời.
“Tiểu Hoành, cháu khách khí quá rồi.”
“Được phục vụ hai người đẹp là vinh hạnh của cháu.” Menu được đưa lên, “Lão phu nhân, cô Đàm, xin mời cứ tự nhiên.”
Đàm Hi ngồi xuống, giơ tay đón lấy menu, bình tĩnh ung dung gọi liền mấy món, đều là món cô thích ăn.
“Bà ơi, bà xem thích ăn gì ạ?”
Trước ánh mắt giảo hoạt của cô nhóc, Đàm Thủy Tâm dường như hiểu ra điều gì, cúi đầu lật nhìn menu.
Ánh mắt Vương Hoành lóe lên, sự hung dữ âm thầm dâng lên dưới lớp vỏ cung khí khiêm nhường.
Những món điểm tâm tinh tế nhanh chóng được đưa lên, Đàm Hi dùng nước trà nóng rửa qua đũa một lượt rồi mới đưa cho bà cụ.
“Mùi vị thế nào ạ?” Vương Hoành đặt đũa xuống, hai tay nửa khoanh lên mép bàn.
“Không tệ, rất có hương vị của đồ ăn Quảng chính tông.” Đàm Hi nói thật lòng.
Bà cụ cũng gật đầu đồng ý.
“Hai vị thích là được.”
Giữa chừng, Đàm Hi đi ra wc, khi đi ra không ngoài dự liệu nhìn thấy Vương Hoành đang đợi ở chỗ hành lang.
Người đàn ông nửa dựa vào tường, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lá, khói trắng lượn lờ quanh khuôn mặt anh tuấn.
Mày kiếm mắt sáng, giữa trán đầy đặn, dùng cách nói của người già thì người này có tướng làm quan.
“Có chuyện gì à?” Đàm Hi đi đến trước mặt hắn, không hề thấy quá bất ngờ.
“Cô đã sớm đoán được tôi sẽ đi theo đúng không?”
“Tục ngữ nói đúng lắm, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
Vương Hoành cười lớn, “Vậy cô đoán xem, rốt cuộc tôi là gian, hay là đạo?”
“Hoặc là, vừa gian lại vừa đạo?” Đàm Hi ung dung cong môi lên.
“Cô rất thú vị.” Đáy mắt người đàn ông lóe lên sự thâm thúy khó nắm bắt.
“Anh rất vô vị.” Đáp lại mỉa mai.
“Mới đầu tôi thấy rất tò mò, người phụ nữ có thể được Lục Chinh ưu ái rốt cuộc là thần thánh phương nào, thật không ngờ…”
Đàm Hi bất động thanh sắc.
“Thì ra lại là vợ của cháu trai.” Vương Hoành thở dài, “Nhị gia không hổ là Nhị gia, lσạи ɭυâи mà cũng ngay thẳng hào hùng như vậy.”
“Xem ra lần trước dạy dỗ anh như vậy vẫn chưa đủ.”
“…”
Đàm Hi cười lạnh, “Cái miệng hèn hạ như vậy, anh ăn shit đấy à?”
“Tôi ăn ngay nói thật thôi mà.”
“Nếu như anh chỉ vì muốn khua môi múa mép thì thứ cho tôi không rảnh để theo anh được.”
“Gấp gáp cái gì chứ? Tôi còn chưa nói xong.”
“He, vậy thì anh cũng rề rà đấy nhỉ.”
Vương Hoành khẽ cười, không cho là ngỗ ngược, “Gần đây tình hình Nhị gia không ổn lắm, cô… có suy nghĩ đến việc đổi kim chủ không?”
Ánh mắt Đàm Hi kinh ngạc, “Anh sao?”
“Tôi rất vui vẻ tiếp nhận.”
“Quả nhiên, người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ.”
Sắc mặt người đàn ông nghiêm chỉnh: “Tôi không nói đùa.”
“Vậy thì tôi cũng nói cho rõ ràng.”
“Cô chắc chắn là muốn treo cổ chết trêи một cái cây sao?”
Đàm Hi cười, “Vương Hoành, anh thấy mình có tư cách gì mà khiêu khích Lục Chinh hả?”
“Tôi…”
“Huống hồ, tình cảnh của anh ấy bây giờ cũng không phải chỉ một câu nói của anh là đóng nắp quan tài đưa ra kết luận được.”
“Cô thật ngoan cố!”
“Cậu Cả Vương yên tâm đi, những lời ngày hôm nay anh nói tôi sẽ truyền đạt nguyên xi lại cho Lục Chinh nghe, cũng để anh ấy xem xem rốt cuộc anh là người hay là quỷ.”
“…”
Đàm Hi phất tay, vẩy nước lên mặt người đàn ông.
Vương Hoành bỗng giật mình một cái.
“Lần sau gặp mặt giữa chúng ta có lẽ sẽ không hài hòa được thế này nữa đâu.” Nói xong, cười lạnh ba tiếng, rồi sải bước rời đi.
Vương Hoành nhìn bóng lưng cô đi xa, ánh mắt thâm sâu.
“Cháu về rồi à.”
Đàm Hi đi đến chỗ ngồi, gật đầu với bà cụ, rất nhanh sau đó Vương Hoành cũng vào theo sau.
“Cháu no rồi.” Cô đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng.
Vương Hoành nhìn bà cụ với ánh mắt thăm dò.
Đàm Thủy Tâm cũng thể hiện rằng mình đã ăn xong rồi.
“Được, vậy cháu đi thanh toán.”
“Đợi đã.”
Vương Hoành nhướng mày.
Đàm Hi thẳng thắn nói: “Cho tôi một phần bánh yến mạch óc chó, chân gà, sủi cảo nhân tôm và bánh củ cải gói mang về.”
Vương Hoành: “…”
Người phụ nữ này đúng là cọp cái cmnr! Không dây vào được!
Đàm Hi ăn uống no say, đưa bà cụ đi.
Vương Hoành vừa phải bỏ tiền cơm, vừa không đạt được mục đích, “He, không hổ là người phụ nữ được Lục Chinh nhắm trúng, điên cuồng y hệt như nhau, đúng là… thấy ghét.”
Rời khỏi nhà hàng, lại tiện đường đi đến hội đèn, khi về Bồng Lai đã là năm rưỡi.
Đàm Hi và bà cụ không đói chút nào, đúng lúc Lục Chinh gọi điện về nói sẽ về muộn, hai người lười biếng không muốn nổi lửa, dứt khoát ngồi làm tổ trêи sofa xem tivi.
Xem hết một chương trình giải trí, kim giờ đã nhích lên số tám.
Trời đã tối đen như mực.
“Bà đã thấy đói chưa?” Đàm Hi hỏi.
“Bà chưa.”
“Vậy để cháu gọi điện cho Lục Chinh xem sao…”
“Không cần, đừng làm phiền nó, bà đi ngủ trước đây.”
“Dạ, vâng ạ.”
Bà cụ đứng dậy, đi được nửa đường đột nhiên dừng bước, “Vương Hoành kia tâm tư bất chính, sau này cháu phải cẩn thận đó.”
Đàm Hi hơi ngẩn người, gật đầu, “Dạ, cháu biết rồi.”
“Vậy thì tốt.
Bà không có ý can thiệp đến cuộc sống của cháu, cứ coi như là… nhắc nhở đi.
Trong khi giao thiệp, để ý một chút vẫn hơn.”
“Dạ.” Thì ra, trong lòng