Trong khi hai vợ chồng Tiểu Lý đang mải mê tính toán, bên kia bà cụ và ông Lý cũng đang trò chuyện vui vẻ.
“… Ông cũng là người Thường Châu?”
“Cũng?” Ý cười của ông lý dần dần trở nên sâu hơn, “Xem ra chúng ta là đồng hương rồi!”
“Trùng hợp quá!” Đàm Thủy Tâm khó kìm nén sự kϊƈɦ động.
Bà vốn có cái tính hoài niệm chuyện xưa, khi bé lại được ông ngoại dạy dỗ, có một sự lưu luyến không hề bình thường với Giang Nam.
Những năm qua, những đối tác hợp tác làm ăn với Lục Thị không thiếu những người đến từ Hoản Nam, Tô Nam, Giang Triết v.v, nhưng ít có người Thường Châu chính gốc, thật không ngờ hôm nay vô tình bà lại gặp được.
“Ông nội, bà Đàm” Vợ chồng Tiểu Lý ôm con tiến lên, “Quấy rầy cuộc nói chuyện của hai người?”
Đàm Thủy Tâm xua tay, “Không có gì” Nhưng ánh mắt cứ dính chặt vào người đứa bé, không nỡ rời đi, “Đứa bé này trán rộng tai dày, môi đỏ mũi cao, vừa nhìn là biết là một đứa bé có phúc khí.”
Vợ Tiểu Lý mỉm cười ngay tức khắc, cảm giác tự hào của người làm mẹ bỗng nhiên ùa đến, chút cảm giác không vui trong lòng biến mất sạch sẽ, cúi đầu cười nói với con trai trong lòng, “Bé cưng à, còn không mau cảm ơn bà đi?”
“Không nên kêu bà, vai vế loạn hết cả lên!” Ông Lý cười nói.
“Tiểu Bảo gọi ông một tiếng ông cố, còn ông và Đàm Thủy Tâm lại là bạn bè, Tiểu Bảo sao có thể gọi bà ấy là bà được?”
“Chuyện này…” Vợ Tiểu Lý có hơi luống cuống.
“Không sao, xưng hô thôi mà.” Bà cụ xua tay, ra hiệu không để ý đến.
Lúc này vợ Tiểu Lý mới thở phào, thầm nói: không gọi là bà thì gọi là gì đây? Không thể cứ dựa vào vai vế của ông cụ gọi là bà cố chứ? Rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Có lẽ là do vừa mới được uống sữa no, lại được mẹ đong đưa nhẹ, đứa bé khẽ cử động, đôi mắt to đen lay láy mở ra, cái miệng nhỏ im lặng chem chép.
“Đứa bé ngoan, thật khiến người ta thấy thương yêu mà.”
Cái miệng nhỏ mềm mại khẽ hé ra, khiến cho bà cụ mỉm cười, lấy một mặt dây chuyện bằng ngọc, nhét vào chiếc chăn đang dùng để bọc trẻ sơ sinh: “Tiểu Bảo, lần đầu gặp mặt, tặng cháu một món quà nhé…”
Hai vợ chồng nhìn nhau, vừa giật mình vừa cảm thấy hổ thẹn.
“Bà Đàm, bà khách sáo quá” Miếng ngọc đó vừa nhìn là biết có giá trị không hề thấp chút nào, họ không thân không thích, sao có thể nhận món quà quý trọng như thế được?
Vợ Tiểu Lý liên tục từ chối: “Bà ơi, thật sự không cần đâu, việc này… không hợp quy tắc.”
Tuy hai vợ chồng rất khôn lanh, tính cách hơi giống con buôn, nhưng không phải là người tham lam, vẫn biết những điều lễ phép nên có.
“Bà lấy đồ về đi ạ, chuyện này tuyệt đối không được đâu.”
“Không có gì không hợp quy tắc cả, cũng không có gì không được.
Mọi chuyện suy cho cùng đều do duyên.
Bà nhìn thấy Tiểu Bảo liền cảm thấy thân tiết, tặng nó một món đồ chơi làm quà gặp mặt, không tính là quý trọng, là tấm lòng của bà thôi”
Bà cụ nói rất chân thành, nếu còn từ chối nữa thì lại giống như không biết coi trọng lòng tốt của người khác.
“Nhận lấy đi,“ Ông Lý lên tiếng, “Tiểu Bảo tương lai phải nhớ ơn đấy.”
Đàm Thủy Tâm sửng sốt.
Vợ chồng Tiểu Lý cũng giật mình, giọng điệu này của ông cụ sao cứ…
Nhưng không ai nghiên cứu sâu hơn, sau đó bị Tiểu Lý đổi sang chủ đề khác.
Bà cụ cười, thầm mắng bản thân suy nghĩ quá nhiều, dứt khoát tập trung toàn bộ sự chú ý lên người đứa bé.
Nếu A Chinh và Hi Hi có thể sớm kết hôn, sinh một đứa chắt, bà chết cũng nhắm mắt.
“Nếu đã như thế, vậy con thay Tiểu Bảo cảm ơn bà nhé!” Vợ Tiểu Lý nói đầy chân thành.
“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ nhặt thôi.”
“Hả? Em nói ông cụ thích người ta?”
“Chứ còn gì nữa? Anh cho rằng người nào cũng có tư cách khiến cho ông cụ đích thân giới thiệu à?”
Trở về hiện tại, vợ chồng Tiểu Lý nhận món quà quý trọng của Đàm Thủy Tâm, lập tức có qua có lại: “Chi bằng bà ôm Tiểu Bảo chụp tấm hình? Làm kỷ niệm, thế nào ạ?” Hiện có nhiều trang lấy nguồn về đăng nên cả nhà chịu khó chọn nguồn như trên hình, khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!
“Chuyện này…” Bà cụ hơi do dự, bà đã ra ngoài được một lúc, tuy lúc đi có nhờ nhân viên phục vụ nhắn lời, nhưng cũng không thể để Đàm Hi đợi quá lâu được.
“Cũng được, coi như để lại kỷ niệm cho Tiểu Bảo.” Ông Lý dứt khoát.
Tấm chân tình khó từ chối, cộng thêm việc đứa bé Tiểu Bảo này trông rất xinh, hợp ý bà, không thể từ chối được chỉ đành gật đầu đồng ý.
“Nào, nhìn ống kính” Vợ Tiểu Lý cầm máy ảnh, cùng với tiếng chụp ảnh tách tách vang lên, hình ảnh cũng được ghi lại từ đó.
“Ông Lý, muốn chụp chung không?” Đàm Thủy Tâm cười hỏi.
“Tôi? Có thể không?” Trong mắt ông cụ toàn là sự bất ngờ.
Người sống hơn nửa đời, làm sao không nhìn ra được phép lịch sự và sự xa cách của Đàm Thủy Tâm đối với ông? Ông có lòng, bà vô ý, cứ theo tự nhiên là tốt nhất, không ngờ bà ấy lại chủ động mời ông.
“Tất nhiên, ông là ông cố của Tiểu Bảo mà!” Đàm Thủy Tâm vốn chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều.
“Được” Ông cụ kiềm chế sự kϊƈɦ động, sửa lại nơ cổ, đi tới.
“Nào, nhìn ống kính, 1 2 3, cà tím!”
…
“Bà nội về rồi à, có việc gì mà vui thế?” Đàm Hi buông điện thoại xuống, đi lên đón.
“Đợi lâu không?”
“Không ạ.”
Bà cụ kể chuyện tình cờ gặp ông Lý, và chuyện đi đến nhà hàng kế bên gặp chắt của người ta cho cô nghe: “… Chà, cũng không biết khi nào bà mới có phúc khí ấy.” Vừa nói, ánh mắt u oán nhìn sang người Đàm Hi.
Da đầu của cô nàng nào đó tê dại, cười gượng gạo: “À… cháu đã thanh toán rồi, chúng ta đi dạo phố tiếp nhé.”
Buổi chiều, hai người đoạt được chiến tích lừng lẫy, về tới Bồng Lai đã là 4 giờ 15 phút, nấu một nồi cháo thanh đạm, ăn xong vùi mình vào sofa xem show giải trí.
7 giờ 15 phút, bà cụ đổi tư thế ngồi lần thứ 8: “Hi Hi, cháu đói không?”
“Không ạ! Vẫn còn no.”
“Vừa hay, chúng ta xuống lầu đi dạo, coi như tiêu hóa thức ăn?”
“Ặc…”
“Không muốn đi?”
“Không! Cháu đang nghĩ nên mặc đồ gì đây!”
“Không cần thay, bộ đồ này rất đẹp”
“…Vâng, vậy đi thôi.”
Vừa xuống lầu, chạy thẳng đến quảng trường, bà cụ với tư thế tao nhã nhưng không hề tầm thường lao thẳng đến chỗ đại quân múa quảng trường.
Khóe miệng Đàm Hi co giật.
Lại nói đến buổi trưa, bà cụ vừa đi, ông Lý liền gọi cháu vào phòng nghỉ.
“Ông nội, có việc gì sao?” Bên ngoài vẫn còn khá nhiều khách đợi anh ta đón tiếp.
“Vợ cháu đâu?”
“Đang ở cùng với mẹ.
Ông… tìm cô ấy?” Lý Vĩ nhìn sang chỗ ngồi chủ nhà, tỏ vẻ nghi ngờ, ông nội vốn luôn nghiêm khắc, trừ khi Lệ Hoa làm sai việc gì?
“Khụ khụ, lấy tầm hình