Triệu Uyển Nhiên hơi sửng sốt, nước mắt thoáng xuất hiện trong mắt, nhưng giây phút Lục Giác Dân nhìn tới, lại biến mất sạch sẽ.
“Xin lỗi!”
“Không sao.
Tôi biết, tâm trạng của ông không tốt.”
Lục Giác Dân không nói gì, giơ tay ra bưng tách trà, nhưng đột nhiên khựng lại giữa chừng, vì bỗng nhớ ra bàn trà đã bị ông hất tung, tách trà bên trêи cũng vỡ theo.
Triệu Uyển Nhiên chạy ngay đến phòng bếp, lấy một ly thủy tinh sạch sẽ rót nước ấm vào, “Giác Dân, uống một chút, nguôi giận“.
Ông cụ không nhúc nhích một lúc lâu.
Dưới ánh mắt nặng nề của ông, Triệu Uyển Nhiên lúng túng, ngay cả tay chân không biết nên để như thế nào.
Nhưng rốt cuộc vẫn nhận lấy.
Mắt bác Từ khẽ lóe lên, lùi về sau nửa bước né tránh, trong lòng không nén được tiếng thở dài: Người trong cuộc u mê, e rằng vẫn còn phải tốn công mài giũa thêm.
“Không sao rồi, bà lên lầu nghỉ ngơi đi.” Ông cụ nhấp một ngụm nước ấm, mùi vị nhạt nhẽo khiến ông nhíu mày.
“Đầu tiên, quan sát hình dạng: mảnh dài trơn, búp màu xanh vàng bóng bẩy; Sau đó phân biệt nước trà: màu xanh bích sáng, trong veo; Cuối cùng mới thưởng thức mùi vị: tươi non thơm dịu, mang theo vị ngọt thuần khiết.
Đây mới là cách uống trà Mao Tiêm Thánh Địa chính xác, ông đừng lãng phí đồ tốt…” Văng vẳng bên tai, trong lòng chỉ toàn nhớ nhung về người ấy.
Bình thường chỉ cảm thầy phiền phức, lải nhải cả ngày, khoe mẽ thể hiện, bây giờ bên tai im ắng rồi, trái lại lại cảm thấy trống trải một cách kỳ lạ.
Sao lại thế này?
Ông cụ tỏ vẻ bực bội, chân mày nhíu chặt.
Triệu Uyển Nhiên không nói gì, âm thầm rũ mắt xuống, không dám đi nghiên cứu ý nghĩ sâu xa được ông giấu kín dưới ánh mắt kia.
Trực giác nói cho bà ta biết, đáp án sẽ không như bà ta mong đợi.
Nếu đã như vậy, cứ giả vờ câm điếc không hay biết gì đi…
Bịt tai trộm chuông cũng tốt, mặt dày vô sỉ cũng đành, người đàn ông nhớ nhung suốt bao nhiêu năm qua, giờ phút này lại ở bên cạnh bà ta.
Đủ rồi.
“Khi nào có kết quả?”
“Cái gì?”
“Kết quả kiểm tra của bệnh viện.”
“Chắc phải tháng sau.”
“Chắc phải?” Lục Giác Dân cau mày.
Ánh mắt Triệu Uyển Nhiên khẽ khựng lại, “Ừ, bác sĩ nói như thế.” Sự thất vọng lập tức hiện lên trêи mặt, tiếng thở dài tuôn ra khỏi cánh môi.
Dường như Lục Giác Dân nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sắc bén trở nên dịu dàng, trong mắt sôi sục thứ cảm xúc phức tạp và xa lạ.
Một lúc sau, ông đứng dậy nói, “Yên tâm ở lại đây, đừng nghĩ quá nhiều.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Triệu Uyển Nhiên cười khẽ, cứ như cô thiếu nữ tao nhã rụt rè năm xưa, tuy không bằng tiểu thư khuê các, nhưng lại có vẻ quyến rũ của một cô gái dân dã xinh đẹp.
“Sống đến tuổi này, tôi đã nghĩ thoáng rồi.
Cho dù kết quả như thế nào, có thể gặp lại ông… và Thủy Tâm, đã là một điều vô cùng may mắn, đời này không còn gì phải tiếc nuối nữa.”
Nghe thấy cái tên của ai đó, Lục Giác Dân nhíu mày trong vô thức.
“Ông… có tâm sự?” Triệu Uyển Nhiên muốn nói lại thôi.
Cho dù đã nhiều năm trôi qua, bà vẫn có một sự kính sợ xuất phát từ bản năng đối với người đàn ông này.
Cũng như năm đó, biểu hiện của Triệu Gia khi biết có thể bám được con thuyền lớn như Lục Gia này: lúng túng, cẩn thận dè dặt.
Bà ta và Lục Giác Dân chưa bao giờ đặt nhau vào vị trí bình đẳng.
Mãi đến hôm nay, mấy chục năm qua vẫn như thế… Ông đã công thành danh toại, vợ hiền cháu hiếu, còn bà ta thì già đi theo năm tháng, nghèo khó thất bại, chỉ có niềm kiêu hãnh và sự đoan trang bà đang dựa vào ký ức để giơ ra trước mặt ông là chưa từng buông bỏ.
Bà ta từng cố gắng như thế, nhưng ông chưa hề cho bà ta bất kỳ cơ hội nào, cũng giống như giờ đây.
“Không có.” Lục Giác Dân trầm giọng lên tiếng, cho dù có chuyện, cũng không cần phải nói với đám đàn bà con gái.
Triệu Uyển Nhiên cười khẽ, không có, hay không muốn nói với bà ta?
“Tiểu Từ, đến phòng sách một chuyến.”
“Vâng.”
Triệu Uyển Nhiên đưa mắt tiễn hai người đi, ánh mắt dần trở nên âm trầm.
“Ông chủ…” Bác Từ tiện tay đóng cửa lại.
Lục Giác Dân ngồi xuống sau bàn làm việc, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Cơn giận đi qua, vấn đề cần suy nghĩ tiếp theo là giải quyết nguy cơ như thế nào, bản năng của thương nhân chính là thế.
“Lập tức đi điều tra Hồng Vinh, nhất là Lý Vạn Tài.
Ngoài ra, gọi điện thoại cho Lục Chinh, kêu nó tự cân nhắc rồi làm.”
Đây là đang ám chỉ nên đưa bà cụ về nhà rồi.
Bác Từ tỏ vẻ khó xử: “Bên phía cậu Hai… có thể sẽ có chút vấn đề.”
“Vấn đề gì? Tôi không tin nó dám chống đối lại tôi!”
“Ông chủ quên rồi à, hôm qua cậu Hai mới bay sang Bắc Mỹ?”
“…”
“Hay để tôi lái xe đi đón nhé?” Bác Từ đề nghị.
Hai mắt Lục Giác Dân sáng rực, nhưng chợt ho nhẹ che giấu, vẻ mất tự nhiên thoáng hiện trêи khuôn mặt, bình tĩnh nói: “Ừ, cứ như thế đi!”
Rất miễn cưỡng.
Bác Từ nhịn cười, cung kính đáp một tiếng “vâng“.
Lại nói đến bà cụ Lục, bà nhảy đến mức cả người ướt sũng mồ hôi, giữa chừng tháo khăn choàng, sau đó dứt khoát cởi luôn áo khoác đưa hết cho Đàm Hi.
Đến khi kết thúc, di động của Đàm Hi cũng sắp hết pin, Đàm Thủy Tâm vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Lúc trở về, Đàm Hi khoác áo lên cho bà cụ: “Bà cẩn thận, đừng để bị cảm.”
“Không đâu” Bà đang thấy nóng nữa là.
“Chú ý một chút sẽ tốt hơn.”
“Ừ.
Đúng rồi, cháu biết ai ở tầng dưới chúng ta không?”
Đồng tử Đàm Hi co