Vừa hay là câu nói không được nói ra này, chọt đúng vào con tim nhạy cảm của Chu Dịch.
Mầm mống của sự ghét bỏ xuất hiện từ lần đua xe thua Đàm Hi đó.
Cho nên, bạn Dương Tự đã đoán trúng rồi…
Chu Dịch nghe thấy thế, chìm sâu vào suy tư, ghét cô ta chỗ nào nhỉ?
Một lúc sau, cười khẽ: “Có thể là lòng tự trọng của đàn ông gây hại, không phải sao?”
“Nghe anh nói như thế, em yên tâm rồi.” Dương Tự vỗ vai hắn ta, dáng vẻ thoái mái.
“Cậu sớm đã nhìn ra được?”
“Không nói những thứ này, đều là chuyện quá khứ rồi.” Dương Tự nâng ly, “Nào, hai anh em chúng ta cụng một cái.”
“Cạn!”
Chu Dịch ngửa đầu uống hết, tuy rượu gắt cổ, nhưng lại có thể dễ dàng khơi dậy tính máu lửa trong xương tủy của một thằng đàn ông.
Dường như lần uống này, đã không còn việc gì không vượt qua được, không còn thể diện nào không hạ xuống được.
“Anh nói xem cô ấy làm như thế nào nhỉ?” Dương Tự gãi cằm, trầm tư suy nghĩ, “Lúc đó giá cổ phiếu rớt rất ghê gớm, đa số mọi người đều chọn cách chặt tay giữ mạng, bán đi ngay số cổ phần trong tay.
Ccô ấy thì làm ngược lại.
Nếu không có vài giây tăng lên cuối cùng, hoặc, do yếu tố chủ quan không kịp bán đi hết toàn bộ cổ phiếu, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.”
“Tôi có hỏi cậu Ba, cậu ta xác nhận có biết một vài tin trong.”
“Anh Ba? Anh ấy nói ra à?”
“Không, ngược lại, cậu ta không nói gì cả, cúp máy của Đàm Hi.
Thậm chí, còn có lòng tốt khuyên nhủ, kêu cô ta đừng mạo hiểm, mau chóng bán hết số cố phiếu trong tay.”
“Chà… ngay cả lời của anh Ba cô ấy cũng xem như gió thổi bên tai, chị đúng là chị, gan to thật.” Dương Tự tấm tắc không thôi, “Nhưng, em nhớ hình như cô ấy là học nghệ thuật, sao lại dính líu tới thị trường cổ phiếu?”
“Cái này phải hỏi cô ta rồi.” Chu Dịch như đang nghĩ đến điều gì đó.
“Một cô gái bí ẩn, chúng ta không nên chọc vào vẫn tốt hơn.”
“Chuyện Hoa Nhuận tạm gác sang một bên” Chu Dịch búng tay, ra hiệu kết thúc chủ đề, “Nói đi, sao cô ta đột nhiên chấp nhận lời xin lỗi của tôi? Khoảng thời gian này miệng cậu Ba và Hoa Tử đều bị mài mòn rồi, nói hết lời tốt, cũng không thấy cô ta bỏ qua, không có lý nào cho qua như thế được, ngay cả cơm cũng không ăn…” Đây không giống với phong cách của Đàm Hi.
“Khụ, anh ở đây đoán tới đoán lui có ý nghĩa gì không? Còn không bằng trực tiếp gọi điện thoại hỏi.”
“Đúng nhỉ…” Chu Dịch lấy điện thoại ra.
Bên kia, Đàm Hi đợi cuộc điện thoại này được một lúc rồi.
“Alo.”
Chủ Dịch mở miệng ra liền gọi “chị”, Đàm Hi vội ngắt lời hắn, giọng điệu kéo dài của hắn ta khiến cô muốn nổi da gà.
“Tống Bạch gọi điện thoại cho anh?”
“Ừ.
Chuyện kia…”
“Tôi đồng ý.”
“Hả?”
“Không phải muốn cho qua chuyện ở Cục Cảnh sát sao? Tôi đồng ý.”
“Khụ khụ…” Chu Dịch bị sặc nước, “Đơn giản thế thôi sao?”
“Nếu anh muốn phức tạp hơn, tất nhiên có thể.”
“Không, không, không… đơn giản chút vẫn tốt hơn, đơn giản chút vẫn tốt hơn…”
Đàm Hi nhếch mép.
“Hay ra ngoài ăn một bữa cơm?” Sự việc thuận lợi quá mức, Chu Dịch thấy thấp thỏm không yên.
“Ăn cơm thì miễn đi, nhưng có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Đến rồi! Làm nửa ngày trời, mục đích thật sự nằm ở đây.
Chu Dịch không những không thấy khủng