“Có đẹp không?” Đôi mắt nai ngơ ngác mở to đầy hiếu kỳ, ba phần lém lỉnh, bảy phần ngây thơ.
“Xấu.”
Nụ cười cứng nhắc, cô ngẩng đầu lên lạnh lùng, “Xấu mà anh còn nhìn à?”
Khởi động xe, tay nắm chặt vô lăng, người đàn ông nhìn thẳng về phía trước.
Sau khi xe ổn định đi vào trục đường chính, mới chầm chậm mở lời, “Ông đang xem xem xấu đến mức nào.”
Đàm Hi tức đến nổ phổi.
“Khốn nạn!”
Lục Chinh nhíu mày, tâm trạng cực tốt.
“Ngoan, gọi cậu nghe xem nào.”
“… Biến thái.”
Tần Thị là một trong tứ đại tài phiệt ở thủ đô, bữa tiệc rượu cuối năm đương nhiên là vô cùng có tiếng vang.
Khách sạn Hilton, sảnh tiệc trong nhà.
Lúc này, bữa tiệc linh đình, y hương tấn ảnh.
Ăn xong quả cherry cuối cùng, Đàm Hi hừ lạnh: “Thối nát!”
Chỗ như thế này mà cũng trải thảm lông cừu màu trắng ư?
Hừ, coi là cục gạch dùng một lần rồi ném đi sao?
Dù có nhiều tiền cũng không phải dùng cách này để đốt, nói trắng ra, đây là lỗi diễn xuất của đám “nhà giàu mới nổi” điển hình – dung tục không thể chịu nổi!
Tứ đại tài phiệt ở thủ đô, Bàng, Lục, Cố, Tần, lần lượt đại diện cho bốn thế lực gia tộc lớn.
Trong đó, Bàng gia được tôn trọng do có bối cảnh quân nhân, tồn tại từ thời Hoa Hạ lập quốc, sừng sững gió sương, không hề bị quật ngã.
Tiếp theo là Lục gia.
Còn về Cố Thị, ký ức của nguyên chủ không rõ ràng lắm, chỉ biết gia tộc này rất kín tiếng, gần như là thần bí.
Ba gia tộc đứng đầu, căn cơ vững vàng, nội tình thâm sâu.
Chỉ có Tần gia là nhà giàu mới nổi, mấy năm gần đây mới quật khởi, nắm bắt cơ hội giá nhà đất tăng trưởng điên cuồng, từ một công ty kiến trúc đã biến hóa nhanh chóng, trở thành con chim hạc của ngành bất động sản, có thể nói là phất lên chỉ trong một đêm.
Cho nên, cho dù là về mối quan hệ hay về thực lực, Tần gia đều thua xa so với ba gia tộc tài phiệt đứng đầu kia.
Mặc dù đã bước chân vào xã hội thượng lưu nhưng chưa vào được trung tâm, có khi còn bị người ta xa lánh.
Cho đến khi Lục Thảo được gả vào Tần gia, Tần gia bám vào Lục gia nên mới chuyển mình khỏi cục diện khó xử, đứng vững hơn trong giới thượng lưu.
Thế nhưng, thổ hào chính là thổ hào, dù có xa xỉ thế nào cũng không rũ bỏ được chữ “thổ”!
Cứ nhìn cách bài trí xa hoa này mà xem, hai bên là hai hàng hoa uất kim hương chỉnh tề, nhưng trong không khí lại tản ra mùi hương của hoa dành dành, hai loại mùi hương khác nhau giao thoa hỗn hợp, nồng nặc đến mức khiến người ta thấy buồn nôn.
Đàm Hi chỉ có thể cầm ly rượu trêи tay, dùng hương rượu để che đi mùi hương hỗn độn kia ập vào mặt, nếu không, cô sợ mình sẽ nôn nôn ra ngay tại đây mất.
Dù sao thì vừa rồi cô cũng đã ăn nhiều cherry như vậy…
Bước chân dừng lại, Lục Chinh cũng dừng lại theo, vẻ mặt lộ ý tứ dò hỏi.
“Mr. Lu, phong độ quý ông của anh đâu rồi?” Nhướng mày, tươi cười, ánh mắt đang nhìn vào tay trái của người đàn ông.
Lục Chinh không cử động, đôi con ngươi đen thâm thúy vô cùng.
“Tục ngữ có câu, giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Nếu anh đã giúp tôi tới đây, chẳng lẽ ngay cả trọng đãi cơ bản nhất cũng không định cho tôi sao?”
Người con gái cười rất tươi, vẫn là bộ dạng ung dung thản nhiên đó, nhưng sự trịnh trọng nơi đáy mắt cô khiến người ta không thể thờ ơ được.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lục Chinh lại đưa tay trái ra.
Đàm Hi thuận thế đặt tay vào, lực đạo nhẹ nhàng giống như một tờ giấy trắng mỏng manh nhanh nhẹn phủ lên, dè dặt nhưng không hề lãnh đạm, tất cả đều vô cùng vừa vặn.
Không một ai có thể nghĩ rằng, cô gái dung mạo xinh đẹp, ăn vận trang điểm tinh tế trước mặt này lại có bất kỳ sự liên quan nào đến những tính từ như đanh đá, chua ngoa, vô lại.
Lục Chinh cười lạnh, quả không hổ danh là người Đàm gia nguyên quán ở Tứ Xuyên, ai nấy đều thay đổi sắc mặt nhanh như thần…
Đàm Hi không nghĩ nhiều như vậy, tất cả phản ứng đều chỉ là theo thói quen mà thôi.
Năm xưa, Thời Tú đã dạy cô như vậy!
“Khí chất của một người con gái không nằm ở quần áo trang sức, cũng không liên quan đến dung mạo trang điểm, mà ở sự tự tin.”
Đây cũng là lý do tại sao Viêm Hề là con gái của một nhà giàu mới nổi mà lại có thể lọt được vào mắt của đám con cháu của mấy nhà thượng lưu danh giá kia.
Không nhìn thân phận, nhìn phong thái!
Nói cho dễ nghe, gọi là “thể hiện”; nói khó nghe, chính là hai chữ “làm màu”!
Thể hiện được khí chất, tạo ra được tầm cao mới, vậy thì xin chúc mừng, bạn đã một nửa của xã hội thượng lưu rồi.
“Anh định cứ giao tôi cho người của Tần gia như thế sao?”
“Nếu không thì thế nào chứ?”
Cô liếc nhìn anh một cái thật sâu, “Được.”
Không chọc cười xỏ xiên, cũng không xuống nước cầu xin, chỉ đáp lại một tiếng, từ đầu đến cuối, người con gái ấy