Đàm Hi biết, sự tình tất nhiên không thể lừa gạt được bà cụ Lục.
Trong lòng đã sớm có chuẩn bị, thế nên giờ phút này cô cũng chẳng cảm thấy xấu hổ gì, thừa nhận một cách khảng khái, ít nhất trước mắt xác định là bà nội vẫn đang đứng về phía cô.
“Sao Bàng Thiệu Đình lại trêu vào cháu thế?” Mà phải dùng cách đó để chỉnh cô ta.
Đàm Hi kể lại tình hình cho bà cụ nghe, “… Cháu không ưa nổi cái dáng vẻ ân cần đó của cô ta.”
“Cháu ấy! Quá to gan rồi.” Bất đắc dĩ nhưng lại không nén được sự cưng chiều.
“Là cô ta khiêu khích cháu trước mà, chẳng qua cháu chỉ phạt nhẹ thôi, cô ta vẫn còn được hời chán!”
Nói thật, Đàm Thủy Tâm cảm thấy rất hâm mộ Đàm Hi.
Sống đường hoàng như thế, không thích là không thích, yêu ghét rõ ràng, cũng không ép bản thân mình phải đi nhẫn nhịn những chuyện mà mình không chấp nhận được, ngay cả việc đi trả thù người khác cũng không làm người ta ghét cô bé nổi.
Càng ở lâu với Đàm Hi thì bà cụ Lục càng hiểu tại sao đứa cháu trai tâm cao khí ngạo của bà lại vừa ý với cô gái này.
Nếu năm đó bà cũng dũng cảm được như thế thì cũng không cần phải canh cánh trong lòng bao nhiêu năm, đến bây giờ mới cùng Lục Giác Dân cởi bỏ khúc mắc.
“Bà, bà phải hứa là giữ bí mật giúp cháu đấy nhá~”
“Sao hả, còn sợ bà bán đứng cháu à?”
Đầu bên kia lầu bầu: “Bà không nỡ đâu…”
Đàm Thủy Tâm lắc đầu, đúng là làm người ta vừa yêu vừa giận, không nỡ đánh cũng chẳng nỡ mắng mỏ, chỉ hận không thể dâng hết những gì mình có cho cô bé ngọt ngào đáng yêu lại tri kỷ này.
…
“Dậy rồi?” Lục Chinh đi vào phòng ngủ thì thấy chăn bông trêи giường bị cuộn lại thành một đống.
Anh nâng bước đi vào phòng tắm.
Quả nhiên thấy nhóc con đang rửa mặt.
“Ơ?” Đàm Hi vừa rửa mặt xong, mở mắt ra đã thấy gương mặt anh tuấn của người đàn ông được phản chiếu qua gương.
Sáng sớm này mà đã có nhan sắc ăn được thay cơm rồi, đúng là rất thỏa mãn.
“Vừa rồi có điện thoại à?”
“Vâng, bà nội gọi cho em.”
“Có việc gì sao?”
“Không.” Đàm Hi lấy khăn bông lau khô bọt nước trêи mặt, “Chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm tí thôi.”
Lục Chinh không hề truy vấn.
Thấy cô khom lưng vục nước súc miệng, tóc dài sau lưng chảy qua đầu vai, anh liền tiến lên trước một bước, giữ lấy mái tóc đen kia, dùng tay cố định nó ở sau người cô.
Đàm Hi cực kỳ hưởng thụ, mắt cũng hơi híp lại.
“Xong rồi.” Cô xoay người, Lục Chinh thuận thế thu tay lại nhưng lại bị Đàm Hi giữ chặt, đặt lên eo mình, “Mỏi.”
Người đàn ông không nhúc nhích.
“Đứng ngẩn ra làm gì thế? Xoa cho em đi chứ…”
Bàn tay lớn chậm rãi di chuyển, lúc đầu lực đạo không nhẹ cũng không nặng, sau khi Đàm Hi nhắc nhở hai câu thì lập tức bắt được nhịp.
Sau một hồi lâu, Lục Chinh vẫn còn đang mát xa cho cô, như thể nếu cô không nói dừng thì anh cũng sẽ vẫn xoa mãi như thế.
“Được rồi.” Đàm Hi lại thấy đau lòng thay cho anh, “Không mỏi tay à?”
“Không mỏi.” Lúc mới vào đội đặc công, thứ mà anh phải luyện chính là lực cổ tay.
Cô chỉ có một thân da thịt non mịn, tay chân nhỏ nhắn, có khác nào xoa nắn cục bột đâu cơ chứ, đối với Lục Chinh mà nói thì chẳng đáng là gì.
Có điều, anh vẫn rất thích thú trước sự quan tâm và đau lòng của cô.
Bữa sáng là mì trứng cực kỳ đơn giản, cũng may đây được coi là “đồ