Hề Đình hét lên thất thanh…
“Không… Chắc chắn là anh đang lừa tôi… Người đó rõ ràng là anh… là anh!”
Trong mắt Tần Thiên Lâm hiện lên sự châm chọc, “Tối lửa tắt đèn, không ngờ cô vẫn có thể nhìn rõ ràng vậy.”
Hề Đình nhìn hắn như nhìn một con quái vật.
Ký ức vẫn còn đang dừng ở khoảnh khắc trước khi cô ta ra nước ngoài.
Khi đó, tuy rằng Tần Thiên Lâm thỉnh thoảng cũng không kiềm chế được, thỉnh thoảng cũng sẽ nóng giận, nhưng gần như là cô ta cầu gì vẫn được nấy.
Hề Đình biết, đó là đãi ngộ mà một người làm “bạn gái” mới có được.
Cô ta tưởng rằng hết thảy vẫn chưa tan biến, kết quả của sự ngoan cố chính là giờ phút này đụng phải nhục nhã ê chề không chống đỡ nổi, không ngờ hắn… ngay cả chạm vào cô ta cũng không muốn.
Chẳng lẽ, hắn đã biết hết chuyện năm đó rồi sao?
Không, có lẽ biết một ít, nhưng không thể biết hết được…
Ôm suy nghĩ như thế, trong lòng Hề Đình lại cháy lên hy vọng, cô ta thật sự không muốn nhận thua.
“Thiên Lâm, chắc chắn anh đang hiểu lầm chuyện gì rồi… Em có thể giải thích, chỉ xin anh hãy công bằng với em hơn một chút.”
“Ồ?” Gã đàn ông khẽ cười, ánh mắt u tối không nhìn rõ sắc thái, “Cô còn đòi hỏi công bằng với tôi ư?”
“Đúng.” Hề Đình như đang giãy chết, “Anh không thể vì sự lạnh nhạt của Đàm Hi mà giận cá chém thớt với em…”
“Câm miệng!”
Rồng có vẩy ngược.
Đàm Hi chính là vết thương lòng không thể chạm được vào ở sâu trong trái tim Tần Thiên Lâm.
“Quả nhiên, ha… anh đang lấy em để trút giận!” Trong mắt người phụ nữ xuất hiện vẻ lên án.
Gã đàn ông không nói gì, tương đương với việc thừa nhận sự thật.
Hề Đình đột nhiên thấy thật buồn cười, bao nhiêu oán hận lắng đọng từ lúc gặp Đàm Hi ở siêu thị lập tức bùng nổ hết vào phút này, thế tới rào rạt khiến cho cô ta quên luôn việc mình đang muốn níu kéo người đàn ông trước mắt này chứ không phải lên án, chọc giận hắn.
Nhưng mà Hề Đình lại không khống chế được, tính cả món nợ Cố Hoài Sâm, Đàm Hi thật sự nợ cô ta quá nhiều!
“Đàn ông các anh thật buồn cười.
Có phải con cá trượt là con cá to hay không? Năm đó, lúc cô ta yêu thầm anh thì anh khinh thường cô ta.
Giờ, cô ta đã đi theo người khác thì anh lại quay ra thích cô ta à? Thiên Lâm, anh đang không cam lòng cái gì thế?”
Hắn không cam lòng cái gì đây?
Gương mặt tuấn tú của Tần Thiên Lâm lạnh xuống, trong lòng không nhịn được tự hỏi chính mình.
Một cô gái, còn là một cô gái từng yêu thầm hắn, giờ lại coi hắn như mãnh thú hồng thủy, chỉ muốn phủi sạch sẽ mọi quan hệ với hắn, tại sao lại như vậy chứ?
Đứng núi này trông núi nọ sao?
Đúng rồi, người đàn ông kia là Lục Chinh, là một ngọn núi cao mà hắn phải ngước lên nhìn từ nhỏ.
Hắn đã từng vô cùng sùng bái như thế nào thì bây giờ lại căm ghét nhiều như thế.
Có đôi khi, Tần Thiên Lâm rất muốn túm chặt lấy bả vai cô nàng bạc tình kia, lớn tiếng chất vấn: “Tại sao lại chọn anh ta?”
Tại sao lại chọn Lục Chinh… cậu ruột của hắn chứ!
Trong tiệc mừng thọ ở Cố gia, hai người công khai tình cảm, hắn không nhịn được cơn giận, chỉ muốn xông lên nói với tất cả mọi người rằng đó là vợ của hắn, Lục Chinh là một tên cướp, không chỉ bẫy Tần gia trong chuyện khai phá khu đất ở Bình Tân mà còn cướp vợ của người khác!
Nhưng hắn lại bị Tần Tấn Huy giữ chặt lấy, cảnh cáo một trận: “Còn sợ Tần gia chưa đủ mất hết mặt mũi đúng không?”
Hắn đành phải tạm thời kiềm chế, lấy tĩnh chế động.
Sau đó, Tần Thiên Mỹ bưng tới một ly champagne khuyên hắn uống cho bớt giận, bên trong có bỏ thuốc, đủ để hắn mê man cả một đêm liền.
Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, Đàm Hi đã danh chính ngôn thuận thành bạn gái của người khác, mà vợ của hắn lại biến thành một người có tên là “Đàm Tích”?
Mùi vị bị người thân trong gia đình thọc cho một dao từ sau lưng đó, cả đời này Tần Thiên Lâm cũng không muốn nếm trải thêm lần thứ hai.
Thế nên, hắn kiên quyết rời khỏi biệt thự Bán Sơn, cũng từ chức ở Tần Thị.
Hiện giờ, hắn toàn tâm toàn ý điều hành công ty riêng của mình.
Thực ra, Tần Thiên Lâm vẫn luôn rất tỉnh táo, hắn biết hắn và Đàm Hi vĩnh viễn không còn cơ hội, cũng sẽ không có cơ hội lần thứ hai nữa, huống chi, sao hắn có thể đấu được với Lục Chinh chứ?
Trừ phi cậu hắn chủ động từ bỏ…
Nhưng đó là một yêu tinh, ai mà từ bỏ cho được?
Trước mặt lại hiện lên nụ cười hoặc gian xảo, hoặc tinh ranh, hoặc yêu kiều, hoặc xinh đẹp của thiếu nữ, gã đàn ông nhất thời ngẩn ngơ.
Người như thế, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ muốn trói chặt bên người cả đời, cho dù phải dùng hết mọi thủ đoạn cũng không tiếc.
Hề Đình thu hết mọi biểu cảm thất thường của hắn vào trong mắt, trong lòng chỉ thấy hoang vu, ánh mắt đó, sự sầu tư đó, hắn đã yêu Đàm Hi rồi, yêu đứa con gái từng chẳng có một tí giá trị nào ở trong mắt hắn cả!
“Tại sao chứ? Cô ta thì có gì tốt?”
Một Cố Hoài Sâm còn chưa đủ, hiện giờ còn kéo theo cả Tần Thiên Lâm, còn chưa nói là cô ta đã có được Lục Chinh rồi!
Tại sao đứa con gái nhu nhược, yếu đuối ngày trước lại có thể hấp dẫn nhiều người đàn ông ưu tú như vậy?
Ngây thơ? Đáng thương?
Không, đó đều không phải Đàm Hi của hiện tại!
Đứa con gái đó kiêu căng ngạo mạn, phóng đãng không biết kiềm chế, căn bản không xứng được nhiều người yêu thích như thế, cô ta đáng phải bị chỉ trích, bị thóa mạ giống như một ɖâʍ phụ phải chịu sự chỉ trích của cả thiên hạ!
Hề Đình nghĩ như thế trong lòng, vẻ mặt lập tức trở nên méo mó.
“Tôi không cần phải giải thích gì với cô cả.
Còn về chuyện cô ấy tốt ở điểm nào, cái này cô