Dương Tự cũng biết thân biết phận.
Vẻ mặt Chu Dịch lại khá ngượng ngùng, chỉ có Tống Bạch vẫn cười như không cười mà nhìn đám người hóng náo nhiệt bên ngoài kia.
“Khụ khụ…” Một tiếng ho khẽ truyền tới từ sau lưng, Lôi Minh đứng lên chắp tay, “Để các vị phải chê cười rồi.
”
Suýt chút nữa quên mất trong phòng vẫn còn có người khác, Chu Dịch nở nụ cười: “Chỗ này của Lôi lão đại náo nhiệt thật.
”
“Nhờ phúc của mấy vị cả.
” Trong lời nói chứa đầy ý nịnh nọt.
Tuy hắn không rõ ràng lắm thân phận cụ thể của mấy cậu ấm này là gì, nhưng từ ngôn hành cử chỉ của bọn họ, vẫn có thể thăm dò được một chút tin tức.
Ví dụ như, bọn họ có người quen ở Tổng cục Cảnh sát, Cục Cảnh sát địa phương cũng có quan hệ với bọn họ.
Với thân phận của Lôi Minh thì không thể tiếp xúc được với những thành phần cấp cao đó, nhưng sòng bạc kia lại chính là thang mây đưa hắn một bước lên trời.
Từ sau khi hợp tác với Ân Hoán, hắn dừng hết thành ý của mình, không chỉ đưa tiền mà còn cung cấp thêm lực lượng cho sòng bạc, tùy ý cho Ân Hoán sai bảo.
Lúc đó Ân Hoán mới chấp nhận những người đó làm thủ hạ, hắn dần cũng tìm hiểu được nhân vật lớn sau lưng kia…
Ánh mắt thăm dò lơ đãng xẹt qua Chu Dịch và Dương Tự, cuối cùng vòng quanh Tống Bạch vài vòng rồi lặng lẽ thu hồi như không có việc gì.
Cái đùi này cực kỳ to, Lôi Minh không dám đắc tội.
“Mấy vị cứ chơi vui vẻ, mọi chi phí đêm nay đều do tôi bao hết, xem như đây là một chút lòng thành của tôi.
” Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Đợi người đi rồi, Chu Dịch mới đi về phía sofa và ngồi xuống, nụ cười tươi trêи mặt rút đi, đổi thành vẻ châm biếm: “Lôi lão đại này cũng khá thú vị đấy nhỉ?”
Dương Tự gật đầu: “Cũng coi như có ánh mắt.
”
Trong tình huống như thế mà có thể không dây dưa gì, chủ động rút lui, ánh mắt quả thực biết nhìn xa trông rộng.
“Nói đi, Ba, sao cậu lại có quan hệ với hắn thế?”
Tống Bạch trầm ngâm trong chớp mắt, anh ta không nói chuyện sòng bạc cho người khác nhưng cũng không muốn lừa mấy người anh em của mình, thế nên liền nói ra một đáp án ba phải: “Có người giới thiệu.
”
“Cậu cũng phải chú ý đấy, dù sao thì hắn cũng là người của xã hội đen…”
“Tôi biết rõ cái này.
”
“Ừ.
”
Lại nói đến Hề Đình, sau khi bị Hoắc Thuận ném vào trong phòng, có thể nói là cô ta kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất không thưa.
Cô ta tưởng rằng sự đánh đập của Tần Thiên Lâm đã được coi là địa ngục rồi, nhưng mấy gã đàn ông này còn tàn nhẫn hơn cả địa ngục nữa! Gào thét ầm ĩ, đá đánh, giãy giụa… Cô ta dùng hết toàn lực muốn tìm một cơ may sống sót, nhưng hiện thực lại ném cho cô ta một đả kϊƈɦ vô cùng bi thống.
“Chạy? Tao cho mày chạy này… con đàn bà thối tha! Còn chưa hỏi xem ông mày là dạng người nào ở chốn này mà lại dám đẩy ngã ông Hoắc nhà mày à?”
Mặt Hề Đình bê bết máu, ra sức lắc đầu, nhưng lực đánh của gã đàn ông cũng không hề giảm đi chút nào, cả người đau nhức, đặc biệt chỗ đó như đang bị một cái bàn là nóng bỏng chèn qua vậy.
Nửa giờ sau, Hoắc Thuận xong việc, vẻ mặt thỏa mãn.
“Thật quá con mẹ nó sảng kɧօáϊ,“ túm cằm người phụ nữ, “Không ngờ hàng của cô em cũng ngon thật đấy.
”
Đám đàn em phía sau đã ngo ngoe muốn lên.
Hoắc Thuận cũng không phải hạng người chỉ lo sướиɠ một mình.
Hắn đứng lên thắt lại dây lưng rồi nói: “Các anh em, cứ từ từ mà chơi, đêm còn dài lắm, ha