Lời này rõ ràng tràn ngập sự sắc bén độc đáo của Đàm Hi, tuy rằng được nói ra từ miệng một cô gái nhưng lại không thể khinh thường được.
Dù sao, Phì Tử cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hiện tại hắn đã hơi hiểu ra… Rõ ràng là giữa A Phi và Ân Hoán có vấn đề.
Từ nhỏ tới lớn, có nhiều chuyện hắn không nghĩ ra thì sẽ không tiếp tục suy nghĩ nữa, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc thì vẫn sẽ hiểu ra mấy phần, dù sao hắn cũng đã sống hơn hai mươi năm rồi.
“Tôi hiểu rồi.” Ân Hoán mở miệng.
“Thật không?” Đàm Hi khẽ cười.
“Cho dù cô có tin hay không thì tôi cũng không có ý định giấu trời qua biển, lúc nên biết thì sẽ được biết thôi.”
Ánh mắt Đàm Hi hơi tối, ý của câu này là…
Cũng đúng, Ân Hoán là người có dã tâm, gia nhập Ám Dạ cũng sẽ tuyệt đối không làm mấy tay lâu la sai vặt, nhưng tầng cấp cao có thể dễ dàng chen chân vào như thế sao? Đặc biệt, thế lực của hội Ám Dạ ở thủ đô này cũng phải đứng hàng số một, số hai.
Xem ra, hắn còn chưa được người ta tiếp nhận, cho dù có miễn cưỡng gia nhập thì chỉ sợ cũng chưa đứng vững chân mà thôi.
Ân Hoán không phải người làm việc theo cảm tính, tại sao hắn lại làm ra lựa chọn này?
Hội Ám Dạ, nói dễ nghe thì gọi là “bang phái”, nói khó nghe thì chính là “xã hội đen“.
Những người đi lại trong bóng đêm, nhìn thì tưởng là có thể hưởng thụ tiền tài và sắc đẹp bất tận, nhưng thực ra đều là những người ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao, qua hôm nay còn chưa biết liệu có nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không nữa.
Cái khác không nói, vì Nhiên Nhiên nên chắc chắn Ân Hoán sẽ không bí quá hóa liều!
Chắc chắn đã xảy ra chuyện mà cô không biết…
“Đúng thế, cho dù chúng ta có thân thiết cỡ nào thì cũng chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi.
Chim khôn lựa cành mà đậu, tôi có thể hiểu chuyện đó, có điều…”
Ân Hoán nhíu mày, mắt hơi lạnh xuống.
Hắn không cần phải sợ Đàm Hi, nhưng chuyện đã tới nước này, nếu muốn làm lơ khí thế sắc bén trêи người cô gái này thì cũng không dễ dàng gì.
Ít nhất, giờ phút này, hắn không dám tiếp tục cứng đối cứng nữa, chỉ có thể yên lặng chờ cô nói tiếp.
“Anh không nghĩ lừa tôi nhưng rõ ràng là cũng chưa nói gì với tôi.
Cho dù ý định ban đầu của anh là gì thì tôi cũng phải nhờ A Phi mới biết được chuyện này.
Ân Hoán, kết quả bây giờ anh cũng thấy rồi đấy, xảy ra cơ sự này cũng có một phần trách nhiệm của anh.”
Hắn vẫn không phản bác, cam chịu cách nói của Đàm Hi.
A Phi càng nghe càng cảm thấy không đúng, cái gì gọi là “Quan hệ hợp tác” chứ? “Có thể hiểu chim khôn lựa cành mà đậu” nghĩa là sao? Chẳng lẽ hắn nhảy nhót cả nửa ngày như thế mà không có tác dụng gì à?
“Chị Đàm, cứ thế này mà bỏ qua sao? Chị… không truy cứu à?”
Ánh mắt sắc bén của Ân Hoán nhìn thẳng vào hắn.
A Phi lập tức rời mắt nhìn đi chỗ khác theo bản năng, nhưng rất nhanh, hắn lại cảm thấy không phục nên trừng lại, đáng tiếc là Ân Hoán chẳng thèm nhìn hắn nữa.
“Vậy cậu nói xem nên truy cứu thế nào đây?” Đàm Hi ném vấn đề sang cho hắn.
A Phi lập tức đỏ mặt: “Em…”
Tuy rằng hai người đã hoàn toàn trở mặt nhưng từ trong đáy lòng hắn vẫn còn thấy sợ Ân Hoán, rõ ràng người này cũng không phải kẻ bình thường.
“Sao không nói gì hả?”
“Chị Đàm còn chưa nói gì, sao tới phiên em chứ?” Cười mỉa, ánh sáng trong mắt chuyển động, “Có điều, anh Hoán đã gia nhập vào hội Ám Dạ rồi thì sòng bạc cũng không thể không có người quản lý được đúng không?”
Đây mới là mục đích chân chính của A Phi.
Làm ở sòng bạc hơn nửa năm, hắn quá rõ ràng có thể kiếm lời trong việc này thế nào, nhìn từng chồng từng chồng tiền mặt màu đỏ xếp lên nhau như thế, sao có thể không động lòng cho được.
Hắn không nghĩ tới việc động vào Đàm Hi.
Dù sao, người đứng sau sòng bạc này là cô, còn cả ngọn núi lớn sau lưng cô nữa, hắn chỉ muốn kéo Ân Hoán xuống để ngồi vào thay thế.
“A Phi! Sao mày có thể nói ra mấy lời như thế này chứ?” Người đầu tiên tức giận mắng lên là Phì Tử.
“Không có chuyện của mày, lăn sang một bên đi.”
“Sao lại không liên quan gì tới tao? Anh Hoán là đại ca của chúng ta, sao mày có thể vong ân phụ nghĩa như thế được chứ?”
“Tao vong ân phụ nghĩa á? Sao lúc hắn muốn đánh chết tao thì không nói tới ân với nghĩa hả?”
“A Phi, anh Hoán cũng chỉ muốn tốt cho mày…”
“Câm miệng! Mày đừng có nói thay cho hắn.”
“Mày làm như thế là không có lương tâm.” Phì Tử tức đến đỏ bừng cả mặt, “Chị Đàm, chị không thể nghe nó, đó là đồ phản bội!”
Hai mắt A Phi đỏ bừng, hắn định xông lên, mà Phì Tử cũng không chịu yếu thế.
“Đủ rồi!” Đàm Hi lạnh lùng quát lên, hai tên lập tức dừng tay.
“Chị…”
“Chị Đàm…”
“Nãy giờ chúng ta nói tới chuyện của Ân Hoán, vậy bây giờ nên nói tới chuyện của cậu đi… A Phi.”
“Em ư?”
Đàm Hi cười, tự rót cho mình một chén trà: “Tôi nghe nói cậu mới từ Tứ Xuyên về hả?”
Ánh mắt gã đàn ông lóe lên, cắn răng, nhưng sau đó lập tức trấn tĩnh lại, “Đúng thế.”
“Bận gì à?”
“Chuyện làm ăn.”
“Ồ, chuyện làm ăn gì thế?”
“Gặp mấy khách cá cược ở đó.”
“Thật hả?”
“Chị Đàm, chị nói thế là có ý gì? Chị đang nghi ngờ em đấy à?”
“Nóng nảy gì chứ?” Đàm Hi nhếch môi, “Tôi đang quan tâm tới cậu mà.”
“…”
Ân Hoán cũng khẽ nhếch môi.
Phì Tử vừa mới rõ ràng được một tí thì lại bắt đầu hồ đồ, chị Đàm đang quan tâm tới A Phi á?
“Vậy vụ làm ăn của cậu có thành công không?”
“Còn… đang thương lượng.”
“Xem ra là khách lớn đây.”
A Phi gật đầu, hắn đi khảo sát tình huống ở bên đó, bên đó có rất nhiều người cược cổ phiếu,