“Tôi chưa bao giờ cho là như vậy cả…”
Đàm Hi nhìn hắn, dường như muốn phân biệt xem rốt cuộc lời nói ấy chỉ là lời nói gió bay, hay thật sự đã có chút giác ngộ.
Ân Hoán lại lựa chọn tránh né, nhạt nhẽo nói, “Cô muốn khuyên tôi.”
Hắn dùng câu tường thuật.
Đàm Hi nhếch môi, “Nể mặt từng hợp tác với nhau, tôi chỉ không muốn anh chết quá sớm thôi.” Khẩu khí không hề khách sáo.
Ân Hoán cũng không ngại ngần gì, “Cảm ơn.”
“Vậy anh vẫn muốn đi trêи con đường tối tăm đó sao?”
“Đàm Hi, cô phải biết là, căn bản tôi không có sự lựa chọn.”
“Có.” Từ bỏ Sầm Uất Nhiên.
“Trừ phi tôi chết.”
Đàm Hi than nhẹ một tiếng, “Được rồi, nếu anh đã quyết, tôi cũng không muốn lãng phí nước bọt nữa.
Chỉ hy vọng, sau này anh không hối hận.”
“Còn có thể tệ hại hơn bây giờ sao?” Ân Hoán cười cay đắng.
Đàm Hi có chút ngẩn người, đúng vậy, còn có thể tệ đến đâu được chứ? Dù sao cũng đã là người cô độc lẻ loi, không còn vương vấn gì, chi bằng buông tay cược một ván, có khi lại gặt hái được gì bất ngờ.
“Súng của cô… ở đâu mà có?”
“Tay thánh mà.”
“Trộm ư?” Ân Hoán nheo mắt.
“Bingo.” Đàm Hi búng tay một phát, lại kéo ghế về bàn làm việc, đôi chân dài đan chéo vào nhau, vô cùng thản nhiên.
Ân Hoán nhíu mày, “Cô lại đến Cục Cảnh sát gây chuyện hả?” Đất Hoa Hạ này nghiêm cấm tư nhân cầm súng, ngoài nơi đó ra, anh không nghĩ ra được Đàm Hi còn có thể kiếm được thứ đồ chơi này ở đâu khác nữa.
Lúc nãy cô ta cũng tự mình nói rồi, sau lưng có người…
Đàm Hi bĩu môi, sao lại gọi cô là “lại” đi gây chuyện chứ?
“Với lại, khẩu súng này xem ra không giống hàng chợ đen, ngược lại lại có chút… giống hàng đặt làm.” Màu bạc hiếm thấy, chỗ tay cầm còn có chút hoa văn chìm.
“Cái này anh không cần quan tâm, chỉ cần hiểu rằng, thứ đồ chơi này có thể lấy đi tính mạng của anh, trước đó tôi không hề có ý đùa giỡn.”
Ân Hoán nhíu mày, hồi lâu trùng mắt xuống, “Xin lỗi.”
“Anh Hoán, bỗng dưng anh vô cớ xin lỗi tôi làm gì?” Lời này vạch trần tâm can hắn.
Nhất là Đàm Hi lại cố ý né tránh ánh mắt, nụ cười nhạt trêи khóe môi.
“Vì đã không nói cho cô biết chuyện tôi gia nhập vào hội Ám Dạ.”
“Oh.”
“…”
“Tôi hỏi thật nhé, sao anh lại giấu tôi chuyện đó? Sợ tôi không chịu thả anh đi ư?” Cô cười nhạt hai tiếng rồi nói, “Anh cũng xem thường tôi quá nhỉ?!”
Thật lòng, lúc mới biết tin này, Đàm Hi tức giận lắm, Ân Hoán không nói lý lẽ, nghiêm trọng mà nói, đó gọi là phản bội!
Nếu hắn sớm nói ra, thì cũng không cần chờ A Phi tới mật báo.
Giống như, một con chó điên tính cắn chết một con chó điên khác trước mặt cô vậy, quả thật mệt mỏi mà.
“Tuy rằng chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác, không có phân cấp trêи dưới, nhưng anh cũng không cần mượn A Phi đến nói làm tôi thấy tởm đến vậy.” Điều này mới là điều cô quan ngại nhất.
“Vì vậy, tôi xin lỗi.”
Đàm Hi trợn tròng trắng lên, “Môi trêи chạm môi dưới, nói sao mà dễ quá.”
“Vậy cô muốn làm sao?”
Đàm Hi ực một tiếng, “Được rồi, tôi không so đo.
Sầm Uất Nhiên biết việc anh muốn tham gia vào hội Ám Dạ không?”
Ân Hoán lắc đầu, “Cô đừng nói cho cô ấy biết.”
“Lý do?”
“Thắng làm vua thua làm giặc, chắc gì tôi nhất định sẽ… có máu mặt chứ.”
“Anh xem anh cần gì phải vậy hả?” Dùng tính mạng đi cá cược một cái kết không lường trước được, một là nở mày nở mặt sống sót, hai là chết một cách thê thảm.
“Đàm Hi,“ Ân Hoán nhìn cô, ánh mắt như thiêu đốt, “Đừng nói cô ấy biết.”
“Biết rồi, biết rồi.” Mặt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Ân Hoán nở nụ cười,“Hết cách rồi… Đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ đến để cướp được người từ tay Giang Dự.”
“Tạm thời không bàn chuyện thành công không, cho dù anh có thể làm được đi nữa, cũng cần có thời gian.
Một năm? Hai năm? Năm năm? Hay là mười năm?”
“Tôi có thể đợi được!”
“Nhưng Sầm Uất Nhiên thì sao? Cô ấy đã cho anh mười năm rồi.”
“Không cần đợi…” Ân Hoán lầm bầm, Nếu anh chết đi, ít nhất cũng còn Giang Dự.
“Ngu!” Đàm Hi thực sự không nhịn được nữa, yêu thì ở bên nhau, không yêu thì chia tay, làm gì có cái kiểu “dây dưa rễ má” với “Tình thế đã rồi” như vậy được? Có phải hát tuồng đâu…
Ân Hoán nhìn cô, không nói gì cả.
Ngu thì ngu.
Đàm Hi lười chẳng thèm nói chuyện với anh nữa, cô như làm trò ảo thuật, lại từ trong ví lôi ra một cái thẻ ngân hàng, đưa cho anh.
“Ý gì?”
“Cho anh.”
Ân Hoán hơi ngạc nhiên: “Cô, cho tôi tiền?”
Đàm Hi liền ném thẳng cái thẻ qua, Ân Hoán hết cách chỉ thể bắt lấy.
“Nể mặt anh với tôi hợp tác hơn nửa năm nay, xem như quà cho anh.”
Ân Hoán ngó dọc ngóc nghiêng cái thẻ mấy lần, “Tôi không cần.”
“Đừng vội cự tuyệt sớm vậy, dù sao cũng không phải tiền của tôi.”
“Ý gì? Cô làm tôi không hiểu gì cả.”
“Trong đó không nhiền cũng không ít, vừa tròn 5 triệu.”
“Cô…”
“Không sai, là phần dành cho Lôi Minh.”
“Xã hội đen cắn xã hội đen ư?!” Ân Hoán xém chút bị dọa chết bởi suy nghĩ của mình, “Đàm Hi, cô điên rồi?!”
“Hừ! Hắn dám xúi giục A Phi làm phản đồ, tôi ăn của hắn 5 triệu đã quá khách sáo rồi!”
“Hắn xúi giục A Phi?!” Ân Hoán thiếu chút nữa trợn rớt con mắt ra.
“Sao, giờ anh mới biết ư?” Đàm Hi cười nhạt, “Anh làm lão đại lâu vậy rồi, không lẽ không phát hiện A Phi trong khoảng thời gian gần đây có số lần lui tới hộp đêm nhiều hơn bình thường sao?”
Đương nhiên, mấy tụ điểm đó đều là của Lôi Minh.
“Tại sao Lôi