“Vậy à…” Nhân viên lẩm bẩm, dường như có chút tiếc nuối, dẫu sao cô cũng là một đồng chí tốt, một lòng muốn vì dân phục vụ, cống hiến thanh xuân, bừng bừng nhiệt huyết.
“Khó hả?”
“À, không hề.” Nhìn khuôn mặt mũm mĩm của cô gái, còn có đôi mắt cong cong biết cười này, cô nhân viên thấy mình có nghĩa vụ giúp cho cô bé như tiểu tiên nữ này~
Nhiễm Dao từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười, cũng không ngại đối phương có chút bần thần, lặng lẽ chờ nghe tiếp.
“Trợ lý thị trưởng Tống ở lầu 7, nhưng có thể anh ta không ở đó, tôi gọi điện giúp cô hỏi trước nhé?”
“Như vậy có hơi làm phiền cô không?”
Nhìn xem, một cô gái tốt bụng biết bao, “Không phiền, không phiền, giúp một tay thôi.”
Cô nhân viên lật cuốn sổ điện thoại liên lạc dày ra, trêи đó có hơn hai trăm mấy số điện thoại bàn của văn phòng lớn nhỏ ở đây, mỗi phòng đều để một quyển như vậy, tiện cho các phòng liên lạc với nhau.
Điện thoại reo lên hai tiếng, “Alo, cho hỏi có phải phòng làm việc của trợ lý thị trưởng không ạ? Vâng… là thế này, có người tìm Trợ lý thị trưởng, lãnh đạo hiện đang trong phòng chứ? Ồ, vậy hả… được rồi, tôi sẽ chuyển lời… đã ghi nhận danh sách đến thăm… làm phiền anh, tạm biệt.”
Nhiễm Dao chớp chớp đôi mắt to, nhìn về phía cô nhân viên.
“Xin lỗi, Trợ lý thị trưởng Tống không có ở văn phòng.
Trước đó ít phút đã ra ngoài, cô đến chậm 15 phút rồi.”
Tiểu Công Trúa rũ mắt xuống, lộ vẻ tiếc nuối, sau đó lại ngẩng đầu lên, đã quay lại nụ cười ban nãy, thấy rõ lúm đồng tiền ở hai bên má.
“Không sao.” Cô nói, “Chị biết anh ấy đi đâu không?”
“Cái này tôi không rõ lắm, việc lãnh đạo đi đâu không phải là việc những nhân viên thường như chúng tôi có thể biết được.”
“Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn chị.”
“Rất tiếc không giúp được cho cô.
Nhưng, lúc nãy nhân viên văn phòng của Trợ lý thị trưởng có nói, cô có thể đến văn phòng Trợ lý thị trưởng để lại lời nhắn ở ngoài sảnh.”
“Không cần.”
Nhiễm Dao chào rồi đi về.
Đứng trước cửa tòa nhà, ngước mắt nhìn bốn phía, không có bóng dáng quen thuộc, cô thở nhẹ một tiếng.
“Vốn dĩ muốn cho anh một bất ngờ, xem ra bây giờ không có cơ hội rồi…” Vừa lẩm bẩm vừa lấy điện thoại ra.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, dường như việc bắt điện thoại của anh lúc nào cũng nhanh như vậy, nghĩ cũng phải, thói quen của việc trong cuộc sống chính trị nhiều năm làm thành.
“Nhiễm Dao?” Tống Tử Văn có chút giật mình.
Lúc này, anh đã ăn xong cơm, đang chuẩn bị đến bãi đậu xe.
Thư ký Thái đi bên cạnh anh, nghe 2 từ “Nhiễm Dao”, phút chốc hai mắt sáng lên, làm sao mà kiềm chế được máu bà tám trong huyết mạch được chứ.
Sự tiết chế của Tống Tử Văn ai ai đều biết, đến tin ly hôn quan trọng như vậy cũng không đả kϊƈɦ được anh ta, thậm chí còn giống như chiếc thuyết lướt qua không chút vết tích.
Mọi người đều không care, bởi vì nhân phẩm của anh đủ để áp chế những tin lá cải kiểu “bản tin đào hoa”, mọi người tự nhiên như hiển nhiên coi hôn nhân thất bại này là do tính cách hai vợ chồng không hợp.
Vì vậy mà có thể tưởng tượng được rằng, một người đàn ông phải nghiêm túc có