“Có mày mới muốn hại chết mọi người!”
“Tiểu Thái, bịt miệng anh ta lại.”
“A?” Tiểu Thái có chút ngớ người, lời này nghe như kiểu lão đại xã hội đen ra lệnh cho đàn em vậy, lạnh lùng, ngang ngược, dĩ nhiên ngầu muốn chết luôn.
Nhưng anh là con sen của người dân mà, lãnh đạo đại nhân a!
Tống Tử Văn lướt mắt nhìn qua, Tiểu Thái liền sợ hãi, đang định làm, Nhiễm Dao đứng kế bên nhanh chân hơn anh ta, cũng không biết lượm ở đâu chiếc khăn lông dơ bẩn, nhét chặt vào trong họng của Lý Đại Nhân…
Ơ…
Hai người đàn ông có chút ngẩn người.
Cô vỗ tay, đứng dậy, cười ngây thơ vô tội: “Xong.”
“…”
“Mấy người mau thả anh Đại Nhân ra!” Đều là đàn ông thật thà, Lý Đại Nhân giúp họ ra mặt, họ cũng không thể trơ mắt nhìn hắn ta bị tội được!
“Yên tâm, tôi không làm gì anh ta cả.
Bây giờ, có thể nói chuyện được chưa?”
“Anh muốn nói cái gì?”
“Dừng ngay hành động kháng cự của các anh, bởi vì không tác dụng gì với cấp cao ở trêи của Phong Lăng, mà còn khiến bản thân vào tù.”
“Anh nói nhăng nói cuội gì thế?!”
“Không tin?” Tống Tử Văn cười nhẹ, “Mấy anh phá hoại nhà dân, gây tai nạn bỏ trốn, sau cùng còn bá chiếm cả mảnh đất công trường, gây ảnh hưởng đến tiến độ thi công.
Trêи phương diện pháp luật, các anh đã vi phạm nghiêm trọng đến an toàn và tài sản cá nhân và người của tập đoàn.”
“Đừng hù dọa! Tôi, chúng tôi không bị anh lừa đâu!” Đám người bắt đầu chột dạ.
Nụ cười của Tống Tử Văn vẫn vậy, “Mấy anh tưởng tập đoàn Phong Lăng vì sợ nên mới để công nhân khác rút khỏi công trường ư?”
“Không lẽ không phải?” Anh Đại Nhân nói với họ, Phong Lăng không thể thấy tiến độ bị chậm mà ngồi yên không quản, chỉ cần kéo thêm vài ngày, cấp trêи nhất định sẽ khuất phục.
“Đương nhiên không phải rồi!” Tống Tử Văn nói có khí phách, “Họ làm như vậy chẳng qua muốn khiến các anh làm lớn chuyện hơn nữa, tổn thất nghiêm trọng hơn, sau đó lấy cớ kiện ra tòa, thế là Phong Lăng theo lý liền thành người bị hại, và kết quả đợi chờ các anh là…”
Lời nói chưa dứt, nhưng ý nghĩa đã nói quá rõ cho họ nghe rồi.
Trong gian nhà tranh xuất hiện khoảng thời gian tĩnh mịch ngắn ngủi, sau đó, phát hiện có tiếng xì xào bàn tán, sau cùng diễn biến thành sự xôn xao sợ hãi bất an.
Ngay đến Lý Đại Nhân bị anh áp chế dưới đất, cũng dừng hẳn sự giãy giụa, đôi mắt thoáng qua sự trầm tư, trong đầu đang đấu tranh dữ dội.
Lý trí mách bảo hắn, không được tin tưởng, nhưng trong lòng lại có âm thanh vọng lại không ngừng: Điều đó là sự thật! Điều đó là sự thật!
“Vậy chúng tôi phải làm sao?! Lao động khổ cực suốt nửa năm trời, không thể tay không mà rời khỏi vậy chứ? Ba đứa trẻ trong nhà còn đợi tiền của tôi đem về đóng học phí nữa…” Nhắc tới chỗ chua xót trong lòng, một ông cao to lực lưỡng đen đúa mét tám rơi nước mắt.
Thư ký Thái không khỏi thở dài: Đều là mạng khổ, hành động của Phong Lăng lần này thật quá đáng!
Tưởng tạo được mối quan hệ với Cục Kiến thiết thành phố là có thể muốn làm gì thì làm, muốn sao cũng được ư? Tiếc thay, gặp phải Tống Tử Văn nhúng chân vào, việc này xác định không thể bỏ qua được.
Xem ra, sau Vương Gia, lại có người gặp tai ương rồi.
“Anh nói anh là Trợ lý thị trưởng gì đó, có thể giúp chúng tôi không?”
“Đúng vậy, nếu anh đã biết nỗi khổ của chúng tôi rồi, lại nắm rõ âm mưu của cấp cao Phong Lăng, có thể giúp chúng tôi lấy lại công đạo một lần không?”
Đám đông bỏ hết vũ khí, nghiêm túc xem Tống Tử Văn là cọng rơm cứu mạng nơi vách núi.
Tiểu Thái lắc đầu, nên vậy từ sớm mới phải chứ! Báo hại anh hết hồn một phen, còn gọi cảnh…
Đợi đã!
Báo cảnh sát?! Sao anh có thể quên mất việc này chứ?!
“Lãnh…”
Tống Tử Văn không đợi anh nói xong, liền ra lệnh: “Mau chóng gọi điện cho Sở Cảnh sát và Cục Công an báo là mọi chuyện đã được giải quyết, bọn họ không cần đến nữa.”
Đám đông nghe thấy, toát cả mồ hôi hột.
Rất may là họ không có ý định giết người diệt khẩu thật, nếu không thì…
Trong lúc Tiểu Thái gọi điện thoại, Nhiễm Dao tỏ ý muốn Tống Tử Văn thả Lý Đại Nhân ra.
Người đàn ông vừa nãy vốn còn giãy nảy, giờ như bó cải úa, im im không nói ra được lời nào.
“Những điều anh vừa nói… đều là thật sao?” Hắn đứng dậy, ánh mắt thận trọng nhìn về phía Tống Tử Văn.
“Tôi không có lý do gì phải lừa gạt ai cả.” Không có tiếng cười lạnh lùng, cũng không châm chọc, anh chỉ tường thuật lại sự thật.
“Ngồi đi.”
Tống Tử Văn nhướng mày.
“Không phải muốn nói chuyện sao? Lão Lưu, rót ly trà cho lãnh đạo…”
Nhiễm Dao thở phào, quay ra nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của Tống Tử Văn.
Cô cười cười, anh cũng cười đáp lại cô.
…
Sự việc rất thuận lợi, lúc sắp kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Tử Văn trong mắt đám nông dân làm công đã trở thành người “Lãnh đạo tốt” luôn vì dân phục vụ.
Nhiễm Dao ngồi ở ghế phụ.
Tống Tử Văn tự lái xe, còn thư ký Thái tự biết điều gọi taxi rời khỏi, thề không làm kỳ đà cản mũi.
“Đói chưa?”
Lúc này mặt trời đã ngả về đằng Tây, vừa đúng giờ cơm.
Nhiễm Dao đưa mắt từ ngoài cửa sổ lại, ngoan ngoãn gật đầu, “Đói rồi ạ.”
Người đàn ông bật cười, “Muốn ăn gì?”
“Vịt