Sau khi tranh cãi với Tần gia, Bàng gia từ chối, hết hy vọng với Cố gia, thì chỉ còn mỗi Lục Chinh mới có thể khiến công ty hồi sinh.
Nhưng Lục Chính vốn không muốn gặp cổ ta, thậm chí không cho cô ta bước vào cửa Lục Thị.
Hết cách, Sầm Đóa Nhi chỉ đành tìm đột phá ở chỗ Đàm Hi.
Nhưng với tình hình trước mắt, con đường này dường như không dễ như trong tưởng tượng.
“Ôi ôi ôi, cô Sấm sắp thẹn quá hóa giận sao? Tôi thấy hơi sợ rồi đó.
Nếu như thế thì càng không thể cho cô lên lầu, lỡ đâu cô lên cơn cắn tôi thì sao đây?”
“Đàm Hi, đừng quá đáng!” Dám mắng cô ta là chó!
Sầm Đóa Nhi tức giận, hai mắt đỏ bừng.
Không được, cô ta phải kiềm chế… kiềm chế…
Hít sâu, hạ giọng: “Thật ra chúng ra ngoại trừ vài lần xích mích nhỏ nhặt ra, thì không có thù hận gì lớn cả.
Cô có thể… đừng có châm chích tôi được không?”
Câu cuối cùng, mang theo giọng điệu nghẹn ngào, nhưng lại cố gắng kiềm chế, nhưng kết quả lại không như ý muốn, nên rất dễ dàng nghe thấy tiếng VỠ giọng.
“Haiz.” Anh gác cổng thấy thế, không khởi động lòng trắc ẩn, “Tôi nói cô đừng khóc mà..”
“Câm miệng! Mẹ nó ai khóc hả? Ai khóc hả?”
“Chuyện này…” Rõ ràng đang lau nước mắt, lại thà chết không chịu nhận?
Sầm Đóa Nhi cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng ngoại trừ việc cắn răng tiếp tục cầu xin người khác ra, cô ta không biết bản thân mình còn có thể làm được gì.
Từ lúc tiếp nhận Sầm Thị, cô ta đã không còn là cổ Hai được cưng chiều hết mực của Sầm gia nữa.
Người trong ban giám đốc mắng cô ta là “nhóc ranh vắt mũi chưa sạch“.
Nhân viên trong công ty gọi cô là “Sầm Tổng“.
Trong miệng Tân Dung thường nhả ra hai chữ “nghiệt nữ“.
ngay cả người chị ruột cũng không chịu gọi cô ta một tiếng “em gái” nữa, há miệng khép miệng đều là “Sầm Đóa Nhi, sao cô lại cứng đầu không chịu thông suốt thế này“…
Con người, chỉ có bị ép đến góc chết mới nhìn thấy rõ thói đời nóng lạnh.
“Xin cô đó, Đàm Hi.
Ít ra cũng cho tôi cơ hội nói hết.” Hóa ra miệng cô ta cũng sẽ có lúc thốt ra chữ “xin” này.
Thật sự không khó, chỉ cần mặt dày, bỏ hết sỉ diện, vứt đi dáng vẻ kiêu ngạo, giả vờ thành kẻ thấp hèn…
Sầm Đóa Nhi ơi Sầm Đóa Nhi, mày cũng có ngày hôm nay…
Cô ta tự cười nhạo chính bản thân mình.
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát.
Sầm Đóa Nhi dường như rơi vào cảnh tuyệt vọng, chỉ có thể ngồi chờ chết thôi sao?
Đột nhiên…
“Lên đấy đi.”
“… Cái… cái gì?”
“Tầng 18.”
Sầm Đóa Nhi cảm thấy, bản thân cô ta có thể đang nằm mơ.
“Cô đưa điện thoại cho anh gác cổng.” “… Ừ.” Sầm Đóa Nhi lúng túng làm theo, “Kếu anh nghe điện thoại này.”
Anh gác cổng nhận lấy: “Cô Đàm… Vâng, được, tôi biết rồi, cô yên tâm… Được thôi! Bye bye!”
Đặt ống nghe xuống, gác cổng xé một đoạn giấy cuộn đưa qua, “Này, lau đi, cổ Đàm nói cô có thể đi lên, nhưng, vì để đảm bảo, nếu nửa tiếng sau cô không đi ra, tôi sẽ báo cảnh sát.
Vì thế, lên nhanh đi, đừng dại dột mà làm chuyện mất lý trí, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy!”
Sầm Đóa Nhi túm lấy khăn giấy lau nước mũi, lại chùi nước mắt, “Hừ! Không cần anh hù dọa đầu…” Nói xong, nhấc giày cao gót sải bước rời đi, chiếc lưng vừa kêu ngạo vừa ngông nghênh.
Khiến anh gác cổng tức giận giậm chân: “Thứ phụ nữ gì thế này? Vừa khóc vừa cười…” Vậy mà lúc nãy anh ta còn động lòng thương hoa tiếc ngọc, sớm biết như thế đã cho cô ta ngồi vào góc khóc một mình rồi!
Hu!
Nhưng, vóc người của cô ta thật sự rất đẹp!
Lúc đi uốn éo cũng