“Quảng trường trung tâm, shopping, chờ cậu nửa tiếng…” Nói xong liền cúp máy luôn.
Hàn Sóc cầm điện thoại, trêи cổ vẫn còn vắt cái khăn lông trắng, mồ hôi nhỏ tong tong trêи người còn chưa kịp lau đi, “Nửa tiếng sao mà đủ? Alo? Shit…”
Đại Quang đi tới, “Anh Sóc, ai trêu ghẹo anh à?”
Nhị Hùng đưa nước khoáng cho hai người, cũng giữ cho mình một chai, vặn ra, uống ừng ực hai hơi, sau đó xốc cái cổ áo phông lên bọc kín đầu thay cho khăn lau mồ hôi.
“Hùng Tử, chúng ta sắp thành ngôi sao thần tượng rồi, có thể chú ý hình tượng tí được không hả?”
Đáp lại Đại Quang là một cú đấm thô lỗ, “Tớ thích đấy, ai cần cậu lo.
”
“Anh Sóc, anh nhìn cậu ta đi…”
“Các cậu cứ từ từ tán phét đi, tớ còn có việc phải đi trước đây.
” Nói xong liền cầm lấy túi, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Đại Quang: “Không phải còn giờ học trang điểm sao? Sao cô ấy lại chạy rồi?”
Nhị Hùng: “Ai biết được…”
Đại Quang: “Thế giờ phải làm sao đây? Yêu Quái Mặt Lạnh Tracy kiểu gì cũng nổi điên cho xem.
”
Nhị Hùng: “Chẳng phải lần trước cô ta khen da cậu non mịn sao? Người anh em à, giao cho cậu cả đấy.
”
Đại Quang: “Không phải…” Thế chứ.
Hàn Sóc chạy một mạch ra khỏi tòa nhà Tinh Huy, đứng bên đường, năm phút qua đi mà vẫn không vẫy được chiếc xe trống nào.
“Chết gí giữa đường rồi…” Cô nàng nhìn ngó xung quanh, lại đeo khẩu trang lên.
Mắt thấy từng giây từng phút cứ thế trôi đi, Hàn Sóc buồn bực giậm chân.
Lúc này, một chiếc Bentley màu rượu vang nhìn vô cùng bảnh chọe giảm tốc độ rồi dừng ở trước mặt.
Cửa sổ xe hạ xuống để lộ ra gương mặt cực kỳ gian xảo của gã trai.
“Biến thái chết tiệt?” Hàn Sóc nhận ra Chu Dịch ngay lập tức.
“Hi, mèo con hoang dã~” Ra ngoài hóng gió, không ngờ lại có thêm thu hoạch.
“Cút đi!”
“Ôi chao, khẩu khí không nhỏ đâu nha.
” Nụ cười của Chu Dịch biến mất, ánh mắt sa sầm.
Hàn Sóc hừ lạnh, đứng cách chiếc xe bảnh chọe tận hai mét: “Bác tài, ở đây, ở đây…”
Một chiếc xe taxi dừng lại, “Đi đâu?”
“Quảng trường trung tâm ạ!”
“Ồ, không tiện đường rồi, xin lỗi nhé!”
“Tiện đường?!” Giọng Hàn Sóc trở nên cao vút.
“Đúng thế, giờ tôi đang đi về phía thành Tây cơ, sắp phải giao ban rồi, tới quảng trường trung tâm xong thì không kịp về nữa.
”
“…”
“Cô gái à, xin lỗi nhé!” Nói xong, khép cửa sổ xe, lại hòa vào dòng xe đông đúc.
Mặt Hàn Sóc nhăn như mướp đắng.
“Đang là thời gian giao ban, cô đứng đây chờ thì nửa tiếng nữa cũng không bắt được xe đâu.
” Chu Dịch ngậm một điếu thuốc trong miệng, cười như không cười.
“Thế nên, liên quan quái gì tới anh nhỉ?”
“Tôi có thể cho cô đi nhờ một đoạn.
”
“Không khiến!”
“Này… Cô đúng là chẳng biết tốt xấu gì cả?”
“Tôi tốt, anh xấu, quá rõ ràng rồi.
”
“Ô, miệng lưỡi trơn tru ghê nhỉ! Nghe Đàm Hi nói, cô là người Hồng Kông à?”
Khoan đã…
Mắt Hàn Sóc sáng ngời như thể mây mù tan đi, ánh nắng rực rỡ.
Chu Dịch suýt chút nữa bị lóa mắt, nói thầm trong lòng: Cô nàng này có tí xấu tính nhưng mắt thì đẹp thật…
Vừa lúc hắn ngây người, Hàn Sóc đã quay đi, lấy điện thoại ra: “Hi Hi, cậu phải giúp tớ…”
“Em gái, mau lên xe đi! Chần chừ cái gì chứ.
”
Hàn Sóc xoay người, “Anh định cho tôi đi nhờ thật chứ?”
“Đương nhiên.
” Chu Dịch dập tắt thuốc lá, búng đầu lọc qua cửa sổ làm cho Hàn Sóc không khỏi bĩu môi khinh bỉ.
“Có điều cô biết đấy, tôi là người làm ăn, thương nhân luôn chú ý mua bán ngang giá, tôi đưa cô đi, vậy thì cô cũng phải tỏ ít thành ý chứ nhỉ?”
“Thành ý?” Hàn Sóc nhướng mày.
Chu Dịch búng tay một cái tự nhận là rất đẹp trai, “Bingo.
”
“Thành ý như nào?”
“Cái này…” Hắn dừng một chút như suy nghĩ, sau đó liền như nghĩ thông, “Từ đây tới quảng trường trung tâm mất khoảng nửa tiếng, cũng chính là ba mươi phút, vừa lúc, cô hôn tôi ba cái.
”
“Chu Dịch phải không nhỉ?” Hàn Sóc cười lạnh, “Quả nhiên, anh đúng là đồ lưu manh!”
Quả nhiên? Có ý gì?
Cậu chủ Chu ngơ ngác.
Hàn Sóc không cho hắn có thời gian suy nghĩ sâu xa, ném điện thoại cho hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Chị Đàm nhà anh cho mời này.
”
“…”
“Chu Dịch, tôi là Đàm Hi.
” Đầu bên kia truyền đến tiếng nói quen thuộc.
Chu Dịch đưa điện thoại áp lên tai, nụ cười nhìn còn đau khổ hơn cả khóc, “Hê hê… Bà chị, nghe nói, chị tìm thằng em à?”
“Đang ở đấy với Hàn Sóc à?”
“Đúng rồi.
”
“Tôi ở quảng trường trung tâm, không ngại đưa cô nàng qua đây giúp chứ?”
“Đương nhiên không ngại rồi!”
“Được, thế hai người qua đây đi, tôi mời anh ăn cơm.
”
Chu Dịch còn có thể nói gì chứ? Hắn dám nói cái gì chứ?!
Cửa xe mở ra, hắn nhìn về phía Hàn Sóc hừ lạnh một tiếng: “Lần chần cái gì? Lên xe!” Giọng điệu cực kỳ không vui.
“Bây giờ còn muốn hôn mấy cái nữa không?” Thiếu nữ cười híp cả mắt, bởi vì bịt khẩu trang nên Chu Dịch cũng không thể nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt dưới của cô, nhưng có thể tưởng tượng là cười sắp rách cả miệng ra rồi.
“… Ông đây đưa cô đi miễn phí luôn!” Tức chết đi mất.
Ai mà biết được con bé này lại có hẹn với Đàm Hi chứ?
Hành động này của hắn có thể coi là tự tìm đường chết không? Ha ha…
Hàn Sóc làm lơ gương mặt tối sầm như sắp nhỏ ra mực kia của đối phương, kéo cửa xe ngồi lên cực kỳ “không khách khí“.
Chu Dịch hối hận đến xanh cả ruột.
Thắt đai an toàn tử thế: “Lái xe đi, tài xế biến thái.
”
“…” Mẹ kiếp, đau lòng quá!
Hai mươi phút sau, chiếc Bentley màu đỏ đã tới quảng trường trung tâm.
Hàn Sóc mở cửa xe, vọt tới bên cạnh Đàm Hi… tố cáo ngay lập tức.
“Cục cưng bị bắt nạt, không vui, phải làm “xao” đây?”
Đàm Hi nhíu mày, “Nói chuyện tử tế.
”
Hàn Sóc mím môi, mặt đầy ấm ức.
Tạm thời không thèm để ý tới