Đàm Hi về tới phòng ký túc thì An An và Nhiễm Dao đã đi rồi.
Hàn Sóc đang ngồi chơi game, đeo một cái tai nghe to tổ chảng, miệng gào thét đánh đánh giết giết, không ngừng chửi bậy.
“Ồ, về rồi đấy à, tớ đang giết BOSS, cậu có muốn gia nhập không?”
Đàm Hi đi tới nhìn vào màn hình sau đó lập tức tỏ vẻ ghét bỏ.
“Này… Vẻ mặt cậu kiểu gì đấy hả?” Hàn Sóc cảm thấy trái tim nhỏ yếu đuối của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
“Chỉ bằng cái kỹ thuật này của cậu ấy hả? Hừ hừ…”
“Kỹ thuật này của tớ thì sao chứ hả?” Hàn Sóc không phục, click mở khung tin nhắn thoại, “Nhìn thấy không? Bao nhiêu người còn nghĩ anh đây hack đấy nhé!”
Đàm Hi không để ý tới cô nàng.
Hàn Sóc lại càng hăng hái thêm: “Cậu nói gì đi chứ hả!”
“Cút đi, đừng làm phiền tớ.
”
“Tâm trạng không tốt à?” Hàn Sóc ném tai nghe ra, bạn cùng phòng là quan trọng nhất nên đành phải hố đồng đội một phen thôi.
“Con mắt nào của cậu nhìn ra là tớ có tâm trạng không tốt chứ hả?”
“Hai mắt đều thấy.
”
“Ồ.
Có cần tớ khen cậu một câu “hỏa nhãn kim tinh” không?”
“Bà đây có phải Tôn Ngộ Không đâu!”
Đàm Hi lấy điện thoại ra, bấm lung tung trêи màn hình một hồi, “Đừng có động vào tớ, tự chơi game của cậu đi, tớ đang nghĩ xem phải làm gì để tận hưởng hết hai ngày cuối tuần này đây!”
“Được! Nghĩ kỹ rồi gọi tớ, thích gì anh đây cũng chiều~”
“Cậu có chắc không, đại minh tinh?”
“Đương nhiên rồi!”
“Được, vậy đi massage body thôi.
”
“Phụt… Có thể đổi thành cái khác được không hả?”
“Chẳng phải thích gì cậu cũng chiều sao?”
“He he… Đàn ông mới thích cái đó, chúng ta đi làm gì chứ?”
“Vậy thì đổi nơi mà có đàn ông phục vụ ấy là được mà.
”
“Này, này, này… Cậu đã có bạn trai rồi đấy nhé, chú ý hình tượng đê!”
Đàm Hi trợn mắt, không cho là đúng: “Có bạn trai thì sao chứ hả? Đàn ông có thể chơi, chẳng lẽ phụ nữ thì không thể chơi à?”
“Cậu bị cái gì kϊƈɦ thích thế hả?” Rõ ràng Hàn Sóc phát hiện ra giọng điệu của cô không ổn, tròng mắt hơi chuyển động, “Không phải Lục đại soái ca ngoại tình đấy chứ? Hay là anh ta đi chơi gái bị cậu bắt quả tang hả?”
“Cút đi! Miệng quạ đen.
”
“Vậy sao cậu lại buồn bực như thế hả?”
“Dì cả tới thăm…” Đàm hi ủ rũ tựa lưng vào ghế, vò đầu, vẻ mặt chán nản.
“Xí, chỉ vì thế thôi à? Tớ còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm!”
“Nhưng ngày mai anh ấy sẽ tới thăm tớ đó…” Hi phát điên.
Hàn Sóc ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, “Thế nên cậu mới buồn bực vì là thân thích tới thăm nên này mai không thể… ấy ấy ấy với Lục đại soái ca hả?”
“Đâu chỉ có ngày mai, ngày kia cũng không được…”
“Người đâu, kéo ra ngoài đánh chết cho ông!”
“Hở?”
“Ai bảo con mẹ nhà cậu ngược đãi chó chứ?! Hả?!”
“…”
Ngày thứ sáu luôn là thời gian nghỉ của Hàn Sóc, không có tiết học trêи lớp mà công ty quản lý cũng không có lịch trình gì.
Sau khi hai người nghỉ trưa xong liền chuẩn bị ra ngoài.
Đàm Hi mặc một chiếc áo khoác gió màu đỏ, bên trong là áo cao cổ màu vàng nhạt, quần bút chì, giày thể thao trắng, nhìn cực kỳ cá tính.
Vừa có sự quyến rũ của phụ nữ lại không mất đi vẻ thanh thuần của thiếu nữ, đúng là độ tuổi trẻ trung nhất.
Hàn Sóc mặc một cái áo polo có mũ màu xám nhạt khá thoải mái, mặc một chiếc quần jean đũng thấp nhìn khá trung tính.
Lại đội thêm mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, còn có cả khuyên tai nữa, trong nháy mắt nhìn vô cùng đàn ông.
“Cậu định mặc thế thật à?” Đàm Hi nhướng mày,