Tháng sáu, nắng rực rỡ.
Sáng sớm, công việc ở Tần gia vô cùng bận rộn.
Trêи một chiếc sô pha kiểu Âu xa hoa và tinh xảo, một người phụ nữ đẹp đang ngồi thẳng, trước mặt là một bộ đồ pha trà, mắt cụp xuống, cầm chén trà lên với vẻ chậm rãi đẹp mắt.
“Xảo Tâm, lên gọi cậu Hai dậy đi.”
“Vâng thưa bà.” Đáp lời rồi xoay người đi lên lầu.
“Thím Lâm, bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn nhanh lên, món Hồi Oa Nhục* tôi sẽ tự mình làm.”
*Hồi Oa Nhục: thịt rang cháy cạnh kiểu Tứ Xuyên
“Bà chủ yên tâm ạ, đã phái người đi siêu thị mua rau, sáng sớm nay hải sản cũng đã được đưa tới, tôi thấy hải sản vẫn còn tung tăng bơi lội, tuyệt đối là còn tươi.”
“Ừ, thế là tốt rồi.”
Lục Thảo gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ vừa lòng.
“Đúng rồi, củ cải khô mà tôi dặn đã mua được chưa?”
“Đã đi tới mấy hàng rồi nhưng toàn là hàng sản xuất từ năm ngoái, không mới lắm ạ!”
Lục Thảo thở dài: “Hiếm khi A Chinh tới thăm tôi, cậu ấy thích nhất là món thịt rang do tôi làm, nhưng nếu thiếu củ cải khô thì món ăn sẽ không được hoàn mỹ nữa.”
Vừa nghe thấy hai chữ “A Chinh”, vẻ mặt của thím Lâm kia lập tức hớn hở.
“Bà chủ cứ yên tâm đi ạ! Chỉ cần là bà làm thì chắc chắn cậu Chinh sẽ thích!”
“Cũng đúng, đứa em trai này của tôi trước giờ cũng không kén ăn uống gì cả.”
Mặt mày hơi toát lên thần thái kiêu ngạo.
“Tình cảm chị em của bà trước giờ đều tốt, thật sự khiến người ta phải hâm mộ!” Thím Lâm thuận thế nịnh nọt.
Lục Thảo vô cùng thích chí.
“Đúng thế! A Chinh đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ có đứng ở trước mặt tôi mới lộ ra tình cảm…”
“Mẹ! Mẹ đừng bốc phét nữa.” Tần Thiên Lâm đi từ trêи lầu xuống, ăn mặc thoải mái, đẹp trai sáng láng, bỏ qua sự hiểm độc trong đáy mắt thì nhìn hắn cũng rất giống hình tượng của một chàng trai ấm áp.
“Tính cách của ông cậu đó của con mà gọi là tình thân sao? Lạnh lùng muốn chết…”
Lục Thảo trừng mắt với con trai: “Không biết lớn nhỏ! Đó là trưởng bối của con đấy!”
“Xì… thôi đi ạ, chỉ lớn hơn con có bốn tuổi, già ở đâu ra chứ?”
“Đây là vấn đề tuổi tác à? Bối phận sờ sờ ra đó, dù chỉ lớn hơn có ba tuổi thì vẫn là cậu của con!”
“Vâng vâng vâng… Cậu của con! Được chưa ạ?”
Lúc này, sắc mặt Lục Thảo mới tốt hơn một chút, đột nhiên ánh mắt lại hơi ngưng lại.
Rút một tời giấy ăn trêи bàn ném vào mặt hắn, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Xảo Tâm. Lúc này, Tần Thiên Lâm mới hiểu ra, ung dung, chậm rãi lau miệng.
“Ngoài ý muốn. Lần sau con thề sẽ rửa sạch.” Nhẹ nhàng, bâng quơ cho qua.
A, khó trách cái miệng nhỏ kia hồng như thế, hóa ra là tô son…
Hương đào thơm mát tự nhiên.
Xảo Tâm chỉ hận không có cái khe để chui xuống, nắm chặt vạt áo của mình như thể muốn kéo rách cả vải áo.
Thần thái trêи mặt Lục Thảo hơi hòa hoãn trở lại, nhìn về phía thằng con: “Qua đây với mẹ.”
“Mẹ! Được rồi, ở đây có ai đâu. Có gì thì mẹ cứ nói nhanh lên!” Nâng cổ tay nhìn đồng hồ với vẻ không kiên nhẫn.
“Con ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng gì mẹ không quan tâm, nhưng con thỏ không ăn cỏ gần hang, con thì giỏi rồi, còn ăn tới nghiện!”
“Mẹ…” Tần Thiên Lâm bật cười, “Con chỉ hôn cô ta có một cái chứ đã làm gì đâu, OK?”
“Thật không?”
“A… Con có thể coi trọng cái loại mặt hàng này sao?” Ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Lục Thảo nhíu mày, rất không thích tính phong lưu của con trai, nhưng nghĩ đàn ông ra ngoài bận bịu làm ăn, không thể tránh được cảnh gặp dịp thì chơi.
“Được rồi, sau này chú ý một chút! Cẩn thận kẻo