Chiếc Land Rover chạy ra khỏi cổng quân khu, nhanh chóng hòa mình vào dòng xe cộ trêи tuyến đường chính trong thành phố.
Ánh đèn hai bên con đường dài sáng tỏ, những đốm sáng rực rỡ hiển thị khắp nơi.
Đàm Hi thở phào nhẹ nhõm, đây mới là thế giới quen thuộc của cô.
“Muốn ăn gì?”
“Cháo hải sản.”
Xe dừng trước một quán cháo lâu đời.
Đàm Hi đang định tháo dây an toàn, Lục Chinh giơ tay ra ngăn lại, “Nơi này quá nhỏ, lại nhiều người, mua về nhà ăn.”
Đàm Hi gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trêи xe đợi anh.
Cho dù hòa mình vào đám đông, Lục Chinh vẫn cực kỳ nổi bật.
Chiều cao hơn người, khuôn mặt lạnh lùng, một quả đầu đinh đặc biệt, điểm nào cũng là tiêu điểm của sự chú ý.
Xếp hàng 2 phút, đợi cháo 5 phút, trêи khuôn mặt không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Đàm Hi bỗng nhiên cảm thấy hốt hoảng.
Cô nghĩ, nếu không phải là Lục Chinh, với tình hình hôm nay cô chắc sẽ không đồng ý dứt khoát đến thế, mạo hiểm đối mặt với nguy cơ thân phận bị lộ, toàn lực hoàn thành công việc phá giải.
Chỉ vì…
Tín ngưỡng của anh, cô cũng muốn tham dự vào.
Cho dù không thích ứng, nhưng vẫn cố gắng làm quen với nó.
Hai người trở về chung cư, cháo vẫn còn nóng.
“Thịt nạc hay là gan lợn?”
“Thịt nạc.”
Lục Chinh đưa một bát trong đó cho cô, Đàm Hi múc một thìa cho vào miệng, đúng là cửa hàng cháo nổi tiếng lâu lăm, vừa đặc vừa sệt, mùi vị tươi ngon.
“Em muốn thử vị gan lợn…” Đàm Hi thèm thuồng bát cháo trêи tay Lục Chinh.
“Há miệng.”
“Sao nào, anh muốn đút cho em?”
“Không thể?”
“A…” Há miệng, trực tiếp dùng hành động trả lời.
“Sao cứ giống một đứa trẻ con thế.”
“Người ác cáo trạng trước!” Rõ ràng là anh kêu cô “há miệng“.
Ăn cháo xong, Lục Chinh bế cô đi tắm.
Đàm Hi dùng sức vặn vẹo trong lòng anh, “Em tự tắm.”
“Không được!”
“…” Cầm thú.
Nhưng lần này đúng là Đàm Hi đã hiểu lầm người ta rồi.
Suốt cả quá trình, Lục Chinh khá là ngoan ngoãn, vừa chà lưng giùm cô, vừa cầm vòi sen dội sạch bọt xà phòng.
Vì thế, chỉ dùng không đến 15 phút, Đàm Hi đã bước ra một cách hoàn hảo vô khuyết.
À… bị bế ra.
“Sấy khô tóc rồi ngủ.”
Cô ngoan ngoãn ngồi yên, chìa lưng ra, đợi ai đó làm thay.
Một tay Lục Chinh cầm máy sấy, một tay linh hoạt luồn vào mái tóc mượt như tơ, cảm nhận cảm xúc lạnh ướt và làn gió nóng được thổi ra từ máy sấy, dần dần hình thành hai cực riêng biệt.
“Xong rồi.”
Đàm Hi xoay lại mặt đối mặt với anh, sau đó rướn người hôn nhẹ lên gò má của anh.
Ánh mắt Lục Chinh khẽ tối lại, giây tiếp theo, bàn tay to siết lấy chiếc gáy trắng nõn của cô, kéo nhẹ về trước, răng môi dán vào nhau, hơi thở quấn quýt.
Hôn xong, đôi mắt của Đàm Hi hiện ra làn sương mù, vừa ngơ ngác, vừa vô tội.
Đặc biệt có thể gợi lên ham muốn vác súng lên trận đầy tồi lỗi của cánh đàn ông.
Phản ứng sinh lý đến quá đột ngột, suýt chút nữa Lục Chinh đã không kiềm chế được, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng việc cô đã mệt mỏi cả ngày, không muốn hành hạ cô thêm nữa.
Kiềm lại ngọn lửa đang bùng lên trong cơ thể, kéo chăn cho cô, “Ngủ đi”
Chỉ như thế thôi hả? Đàm Hi chớp mắt.
“Đừng nhìn nữa…” Giơ tay ra che hai mắt cô lại, cảm xúc đôi hàng mi khẽ run khiến anh ngứa ngáy trong lòng, “Anh sẽ không kiềm chế được mất.”
Đàm Hi nhếch môi, không biết là cố ý hay vô tình, còn le đầu lưỡi ra ɭϊếʍ cánh môi.
“Được thôi.” Cô nói, “Em không nhìn.”
Mềm mại xinh đẹp, ngoan đến mức khiến người ta rất muốn bắt nạt.
“Nhóc con, ngoan ngoãn một chút!” Cắn răng nghiến lợi.
“Ngủ đây, ngủ đây…”
Đêm đó, Lục Chinh không phá cô, chỉ là nửa đêm đi toilet hai lần, ừm… thời gian ở trong đó, hình như có hơi lâu một chút.
Ngày hôm sau, thứ hai.
Sáng sớm Lục Chinh đã dậy nấu bữa sáng, sau khi ăn xong đưa cô đến trường.
“Buổi trưa ăn ở căng tin, buổi chiều có tiết, chạy tới chạy lui rất phiền phức.
Hơn nữa buổi tối còn phải đi tập huấn trước khi thi đấu, hay là hôm nay em ở lại ký túc xá?”
“5 giờ chiều đến đón em đi ăn tối, ăn xong rồi đưa em về lên lớp.”
“…Ồ” Vốn chẳng có chỗ để phản bác lại, Đàm Hi cũng không dám phản bác.
Thậm chí, cô còn ước gì Lục Chinh có thể ở bên cạnh cô suốt 24 tiếng nữa cơ.
Rời khỏi trường, Lục Chinh không chạy về chung cư mà lái xe đi thẳng đến quân khu.
Thời Cảnh đã đợi 15 phút ở văn phòng, đang trong lúc mất khiên nhẫn, thì anh đã đẩy cửa vào.
“Không phải đã hẹn lúc 8 giờ sao? Cậu xem thử bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Đưa cô ấy đến trường, trêи đường hơi kẹt xe.”
“Bây giờ cậu đã thành bảo mẫu, hay là gì đây?”
Lục Chinh lạnh lùng liếc anh ta một cái, “Cậu muốn cũng không có cửa đâu.”
Bạo kϊƈɦ đánh thẳng vào tim.
Thời Cảnh: Cắn chết cậu! Gâu gâu…
“Ông cụ đâu?” Lục Chinh hỏi anh ta.
“Trêи lầu.”
Xoay người bỏ đi.
“Này… cậu cẩn thận một chút! Đang rất tức giận đấy…”
“Người nên bị giáo huấn là cậu, không liên quan đến tôi.”
Thời Cảnh lập tức không cười nổi nữa, nghiến rắng ken két với bóng lưng dần đi xa của anh.
Đúng vậy, sự việc khủng bố tập kϊƈɦ lần này đám lính dưới trướng của anh ta không có tên nào hữu dụng, nếu không phải Đàm Hi phá giải kịp thời, thì hậu quả…
Trong lòng Thời Cảnh run lên, sống lưng lạnh toát.
Cho dù trêи mặt tỏ ra ghét bỏ thế nào đi nữa, nhưng trong lòng vẫn thấy cảm kϊƈɦ.
Cốc cốc…
“Vào đi!” Tràn đầy khí thế, đồng thời sự tức giận cũng dâng tràn.
Lục Chinh đẩy cửa vào, “Thủ trưởng.”
Sắc mặt Bàng Diên Chiêu khẽ dịu xuống, chỉ vào vị trí đối diện: “Ngồi đi.”
Lục Chinh đi tới, “Chuyện của hôm qua, chắc ông cũng đã rõ.”
“Có gì cứ nói thẳng.”
“Cháu không hy vọng Đàm Hi dính líu vào chuyện này.”
Đôi con ngươi nghiêm khắc của ông cụ híp lại, Lục Chinh không hề có ý muốn lùi bước.
“Biểu hiện hôm qua của đứa trẻ đó, Thời Cảnh đã nói với ông rồi.
Thật không ngờ, một cô gái trẻ tuổi lại có bản lĩnh thế này, phía trêи rất coi trọng.”
“Phía trên?”
“Cháu cho rằng xảy ra chuyện lớn như thế, mấy vị ở Đại Hòa Uyển còn có thể ngồi yên hay sao? Tối hôm qua Tống Nghêu gọi điện thoại tới, nha đầu kia có vai trò vô cùng quan trọng trong sự kiện lần này, ông muốn giấu cũng giấu không được.”
Lục Chinh nhíu mày.
“Ông biết cháu đang lo lắng điều gì, nhưng che giấu không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
Bây giờ có rất nhiều con mắt đang nhìn vào, ngược lại lại có khả năng chữa lợn lành thành lợn què.”
Ông cụ Bàng cũng thấy hơi tò mò về Đàm Hi, người tinh tường đều có thể nhìn ra được, nha đầu kia không hề đơn giản.
Cũng không biết đứa cháu ngoại này của ông đào đâu ra bảo bối này.
Nếu không phải do hôm qua tình hình nguy cấp, có lẽ Lục Chinh sẽ không để cho cô bé đó lộ diện trước mặt người khác, rước thêm phiền phức.
“Mấy vị ở Đại Hòa Uyển có thái độ gì?”
“Nghe ý của Lão Tống, kỹ thuật tốt như thế mà không phục vụ cho đất nước thì thật là đáng tiếc.”
Lục Chinh nhếch mày.
“Khụ! Họ muốn Đàm Hi vào Cục An ninh Quốc gia.”
“Cháu không đồng ý!”
“Cháu gấp cái gì?! Ngồi xuống từ từ nói.” Bàng Diên Chiêu cũng ngạc nhiên, lần đầu thấy cháu ngoại của mình mất bình tĩnh như thế.
“Dù sao cháu cũng sẽ không đồng ý.”
“Không định hỏi ý kiến con bé à?” Cục An ninh Quốc gia là trung tâm tình báo có cấp bậc cao nhất của Hoa Hạ, nhiều phòng ban, công việc thần bí, tương tự với FBI của nước Mỹ.
Người có thể vào đó đều là người nổi bậc sở hữu kỹ năng giỏi trong một lĩnh vực nào đó.
Cơ hội không biết bao nhiêu người muốn mà không được, Lục Chinh thì lại luôn miệng từ chối, ông cụ nhận thấy cháu ngoại của mình quá bá đạo, ít ra cũng nên hỏi xem ý kiến của đương sự rồi hẵn quyết định.
“Không cần.”
“Cháu nói xem cháu…” Tính cứng đầu giống hệt như lão già nhà họ Lục kia!
“Đôi tay của cô ấy là dùng để vẽ tranh, không phải dùng để gõ bàn