Trầm ngâm một lúc, chỉ nói: “Có tiến bộ hơn lúc trước, nhưng vẫn còn không gian phát triển.”
Đàm Hi bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, “Anh chê em.”
“Đồ ngốc, trong đầu suốt ngày nghĩ cái gì đấy hả?”
“Nhân viên của anh nói đó!”
Lục Chinh cau mày.
Đàm Hi thuật lại một lần nhưng gì nghe được ở hành lang lúc nãy.
“Xằng bậy!” Xem ra phải nghiêm túc chỉnh lý lại kỷ luật của công ty rồi.
Nếu phó tổng Trương biết suy nghĩ của anh, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho ba người Triệu Giang Ngô, mẹ nó đây chẳng phải là đang kiếm chuyện cho anh ta hay sao?
Người tình vẫn mắng chửi như thường!
Đàm Hi mím môi, xoay đầu nhìn anh, nửa khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, đường cong thâm thúy, vô cùng đẹp dưới ánh nắng mặt trời.
Không hẳn là một người đàn ông thô cứng như trêи mặt chữ, nhưng lại vô cùng cường ngạnh, cả người như có một nguồn sức mạnh, có thể sắc nhọn hơn cả mũi dùi, cũng có thể lạnh lùng hơn cả một dòng sông băng.
Đàm Hi rũ mắt, đột nhiên thấy hơi ủ rũ, bẻ khớp ngón tay trong vô thức: “Đại Điềm Điềm, anh có chê em không?”
Cô cũng rất nội thương đấy nhé? Rõ ràng đã tiến bộ hơn lúc trước, không ngờ vẫn bị người ta đạp vào chỗ đau.
Ba mụ phụ nữ lắm chuyện!
Trong mắt Lục Chinh thoáng hiện lên sự hết cách, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định.
Anh nói: “Không đâu.”
“Tại sao?”
“Anh thích kiểu thanh mai trúc mã hơn.”
“Hả?”
“Chơi từ bé đến lớn.”
“…” Cầm thú đúng là cầm thú, đừng hy vọng nghe được những lời nghiêm túc gì đó từ trong cái miệng kia.
Nhưng, trong lòng Đàm Hi thấy cân bằng rồi.
Cô vẫn còn cơ hội dậy thì lần thứ hai, lần thứ ba, còn cách một khoảng N nữa mới trở thành người phụ nữ trưởng thành.
Dù sao, là một “thiếu nữ” 20 tuổi, cô vẫn còn nhiều thời gian, nhiều cơ hội.
Lục Chinh trực tiếp đưa cô đến trường, buổi chiều vẫn còn có tiết.
Thời gian cứ trôi qua yên bình như thế, giống như một chú ngựa tung vó chạy nhanh, chỉ dựa vào sức của đôi chân người thì vĩnh viễn cũng đừng mong đuổi kịp nó.
Nửa tháng, 15 ngày, đủ để Đàm Hi dưỡng lành vết thương trêи chân.
Trong lúc đó, Lục Chinh đưa đón cô đi học, bất kể mưa gió; Nấu thuốc cho cô, kiên trì bền lòng.
Đàm Hi giống như một đứa trẻ bị cưng chiều hư hỏng, không cần suy nghĩ đến điều gì, không cần lo lắng đến điều gì, có một phụ huynh mạnh mẽ như Lục Chinh ở đây, cho dù khó khăn có lớn đến cỡ nào cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.
Cô chỉ cần cười với anh, nũng nịu, trêи giường cố gắng phối hợp, xuống giường thì thân mật quấn quýt, đàn ông sẽ cam nguyện trở thành trâu bò, chạy trước chạy sau vì cô.
Hàn Sóc: “Anh đây lo lắng cưng bị cưng chiều đến hư hỏng mất, phải làm sao đây?”
Đàm Hi: “Anh ấy chịu, tớ cùng chịu.”
Hàn sóc (kêu thảm như lợn bị chọc tiết): Ngược cẩu… Cứu mạng… Gâu…!
Đáng tiếc, tiệc cũng có ngày tàn, người cũng có lúc chia xa.
Đàm Hi tiễn anh đến cổng tiểu khu, mặt trời giữa trưa chói chang, chỉ có thể nheo mắt lại chắn những tia sáng chói mắt, cho dù trêи mặt không thể hiện, nhưng trong lòng lại chua xót không thôi.
Mọi thứ đều bắt nguồn từ sự luyến tiếc.
“Đừng tiễn nữa, trở về ngủ trưa đi, buổi chiều vẫn còn có tiết.”
Đàm Hi lắc đầu, cắn chặt răng không dám lên tiếng, cô sợ vừa há miệng thì sẽ gào khóc lên mất.
Lục Chinh kéo cửa xe ra ngồi vào trong, hạ cửa kính xuống.
Đàm Hi đột nhiên tiến sát, một nụ hôn sâu rơi trêи môi anh.
Một lúc lâu, hai người mới tách ra.
Tiễn người ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, Lục Chinh vẫn cứ đi rồi.
Đàm Hi không buồn bã quá lâu, vừa về ký túc xá là lại trở thành một hảo hán, vẫn cứ nói năng cười đùa như thường, vẫn cứ cãi nhau ồn ào như cũ.
Thời gian, có thể khiến cho người ta quên đi u sầu, cũng có thể làm phai nhòa đi cảm xúc buồn bã lúc chia ly.
Chớp mắt, đã vào tháng tư.
Nhiệt độ dần tăng lên trở lại, mưa cũng ít dần, không khí cũng trở nên khô hanh nóng bức.
Mùa hè chân chính sắp đến.
Khoảng thời gian này, Đàm Hi vừa bận rộn tập huấn trước kỳ thi, vừa giám sát thủ tục chuyển giao Thịnh Mậu.
Trong tháng 3, Thịnh Mậu trong tình trạng không có thể tiếp tục kinh doanh, đồng ý bán lại công ty với giá 300 vạn.
Lưu Diệu ra mặt thay cô, ký kết hợp đồng mua bán hai bên.
Sau khi đổi chủ, kết cấu bộ phận chức năng trong công ty không đổi, đội nhóm đầu tư chuyên nghiệp vẫn được tiếp tục giữ lại, sau khi tiến hành trang trí đơn giản lại thì bắt đầu chính thức vận hành và đặt ra điều lệ và chế độ lương thưởng cho công ty mới.
Cả quá trình chỉ mất hai tuần, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc giật mình.
Một tháng gần đây, Lưu Diệu gần như đều ở trong Tân Thị, từ lúc ban đầu