Khi hai người đến, Lâm Tầm đã gọi xong món, thỉnh thoảng còn giơ cổ tay lên xem giờ.
“A Tầm.”
“Ở đây.”
Lưu Diệu kéo ghế ra giùm cô, Đàm Hi ngồi vào, “Cảm ơn!”
“Tôi tính toán thời gian gọi đồ ăn lên trước, gọi lẩu uyên ương, không có vấn đề gì chứ?” Lâm Tầm vẫn cái dáng vẻ sạch sẽ ấy, một thân áo sơ mi, quần jean, đơn thuần như học sinh.
Đàm Hi lâu rồi chưa ăn lẩu.
Mùi vị quen thuộc xông thẳng vào mũi, cô không kiểm chế được nuốt nước bọt ực ực.
Ăn no uống say, ba người chuyển sang nói chuyện phiếm.
Đầu tiên Lưu Diệu lặp lại những lời Đàm Hi nói trong phòng họp lúc trưa, sau đó lại bắt đầu hoa tay múa chân.
Vậy mà Đàm Hi lúc trước không phát hiện ra anh ta hoạt bát đến thế.
“… Vậy kết quả thế nào?” Lâm Tầm tò mò.
“Dĩ nhiên là đại sát tứ phương, mọi người đều cúi đầu nghe lời.”
“Lợi hại!” Lâm Tầm lộ ra biểu cảm sùng bái.
Khóe môi Đàm Hi co giật, hai người có thể nói chuyện nào khác dinh dưỡng hơn không?
“Sau buổi họp, mọi người như quả cà héo, lúc đi qua phòng tổng tài là bất giác đi nhẹ lại, họ sợ rước họa lên người.”
“Có quá lố đến thế không đó?” Dù sao Đàm Hi cũng không tin.
“Đợi hôm nào cô tận mắt nhìn thấy là sẽ biết thôi.”
“Sao nói cứ như thể tôi là bão cát vậy?”
“Khụ… hình như là lốc xoáy thì càng chính xác hơn.”
“…” Là một nhân viên, tuy anh là giám đốc, nhưng bôi nhọ cấp trêи như vậy thấy có được không?
“Có thể đi thực tập không?” Lâm Tầm đột nhiên lên tiếng, “Tôi muốn đi báo danh.”
Đàm Hi nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của anh ta, thật sự không muốn tạt nước lạnh vào mặt anh ta, suy nghĩ một lúc, “Nếu như anh có thời gian.”
“Đợi cuộc thi kết thúc, tôi sẽ có một đống thời gian.”
Nói đến cuộc thi, Đàm Hi khựng lại, “Không phải cuộc thi khu vực A đã kết thúc rồi sao?” Giữa tháng ba báo danh, cuối tháng ba đã có thể xác định danh sách thi đấu bán kết, tỷ lệ loại gần 50%, có thể nói là vô cùng mạnh tay.
Mắt Lâm Tầm sáng lên, trêи khuôn mặt bỗng nhiên xuất hiện vẻ thẹn thùng của tuổi thiếu niên, “Tôi… vào bán kết rồi.”
“Chúc mừng!”
“Cảm ơn!”
Với kết quả này, Đàm Hi không hề thấy bất ngờ.
Nếu ngay cả bán kết mà Lâm Tầm cũng không vào được, tức là lãng phí cái dáng vẻ thề non hẹn biển ở trước mặt cô rồi.
“Vòng bán kết khi nào bắt đầu?”
“Thứ 3 tuần sau.”
Đàm Hi nhíu mày, cùng một ngày với cuộc thi ký họa, “Ở Thủ Đô?”
“Ừ.
Thanh Hoa Viên.”
Đúng là trùng hợp, địa điểm diễn vòng sơ khảo cuộc thi vẽ tranh ký họa ở Bảo tàng Nghệ thuật Trừng Hải kế bên.
“Vậy đến lúc đó nhất định phải cùng hẹn đi ăn cơm nhé.”
Đàm Hi gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, “Đến lúc đó gọi điện thoại liên lạc.”
Giữa chừng, Lưu Diệu và Lâm Tầm đi vệ sinh.
Đàm Hi ăn cũng khá no, bèn gọi phục vụ đến tính tiền.
Bất cẩn làm đổ ly nước cam ở bên cạnh, tuy né nhanh, nhưng vẫn bị bắn vào người.
“Cô không sao chứ? Có cần đi vào toilet xử lý một chút không?”
“Ở đâu?”
“Đi thẳng rồi quẹo trái, là có thể nhìn thấy.”
“Cảm ơn!”
Nước bắn trêи áo thì không xử lý được, may mà chỉ có vài giọt, lại là màu đen, nhìn không nổi bật lắm.
Đàm Hi rửa sạch tay, vừa ra khỏi toilet, Lưu Diệu và Lâm Tần cũng bước ra.
Tay nắm tay, mười ngón tay đan vào nhau.
Hai bên sửng sốt, Đàm Hi kinh ngạc, còn hai người kia thì bị giật mình.
“Hai anh…” Trong lòng Đàm Hi đã có suy đoán, nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Đang quen nhau?”
Đôi bàn tay đan nhau nới lỏng ra, giống như bị bỏng.
Khuôn mặt Lầm Tầm trở nên đỏ bừng, xoay đầu nhìn Lưu Diệu, ánh mắt vừa ỷ lại vừa quấn quýt.
Suy cho cùng vẫn do quá trẻ tuổi, không đủ chín chắn, lại là lần đầu bị người quen bắt gặp, Lưu Diêu có hơi trở tay không kịp.
Nhưng ánh mắt của Lâm Tầm đã cho anh ta thêm dũng khí, chỉ thấy anh tay kéo Lầm Tầm vào lòng, can đảm lên tiếng: “Vâng! Chúng tôi đang quen nhau!”
“Phì…” Đàm Hi quả thật không thể nhịn nổi, bị chọc cười bởi dáng vẻ nghiêm túc của anh ta.
Lâm Tầm khẽ rũ mắt, khóe môi nở một nụ cười nhạt.
Rõ ràng là, vui mừng hơn cả xấu hổ.
Đúng là một chàng trai rất sạch sẽ, Đàm Hi thầm nghĩ.
“Đừng đứng chặn ở lối vào toilet nữa, ra ngoài hẵng nói.”
Trở về bàn ăn,