“Mày mắng ai là mụ đàn bà chanh chua?!”
“Nơi này là chỗ công cộng, ai lớn tiếng thì kẻ đó là mụ đàn bà chanh chua, đơn giản có thế thôi?”
“Đàm Hi, đừng cho rằng tao không làm gì được mày?”
“Tới đây, tới đây, tôi đang đợi đây này.”
“Mày!”
“Được rồi, đừng có ở đây làm mất mặt người nhà họ Đàm, từ đâu đến thì trở về chỗ đó đi!”
Trương Như Thu nhớ tới chuyện của con gái vẫn chưa giải quyết ổn thỏa, lại liếc nhìn Hàn Sóc đeo kính râm toát ra phong cách minh tinh đứng bên cạnh Đàm Hi, không thể không nói, hai mẹ con này đúng là hai mẹ con, đều nghĩ về cùng một hướng.
Hàn Sóc: Anh đây không ra oai, thì cho rằng miếng ván nhảy này dễ nhảy lắm à?
Hừ!
Ván nhảy không phải là thứ bà muốn nhảy là nhảy được nhé!
“Đàm Hi, nói thế nào Vi Vi cũng là em gái của con.
Nó sắp tham gia kỳ thi năng khiếu diễn xuất rồi, nhưng bên phía Tinh Huy có suất tiến cử, con xem có phải nên giúp người nhà mình hay không?”
Khẩu khí gượng gạo, hạ thấp thái độ nhưng vẫn mang theo giọng điệu ra lệnh, thật sự cho rằng mình là trưởng bối à?
Phì!
“Tôi không có bản lĩnh lớn như thế đâu, cho dù có chắc chắn cũng sẽ không giúp bà! Trừ khi tôi bị ngu!”
“Đàm Hi!”
“Vâng, thím kêu cháu có chuyện gì?”
“Mày là thứ tạp chủng có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy!”
Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tay giơ lên…
Bốp!
Trương Như Thu né đi theo bản năng, may mà cơn đau không xuất hiện, nhưng… âm thanh vừa rồi là sao?
Đột nhiên xoay đầu, nhìn thấy đứa con gái yêu kiều của mình ôm lấy nửa khuôn mặt, ánh mắt ngơ ngác.
Đàm Hi cười lạnh: “Đứa con gái có mẹ sinh, có mẹ dạy của bà vẫn phải ăn một cái tát của tôi đấy thôi? Thím Hai,“ Giữ chặt cổ tay của bà ta, giơ lên cao, ánh mắt dần dần trở nên hung ác, “Trước đây tôi đã cảnh cáo thím rồi, đừng đến chọc tôi, đáng tiếc bà lại không nghe, thế thì chỉ đành trả thù trêи người con gái của bà thôi!”
“Đồ điên! Mày là đồ điên!” Trương Như Thu tức giận vừa đánh vừa đá.
Đàm Hi đạp lên mu bàn chân của bà ta, giẫm mạnh, mang theo sự oán hận tích lũy suốt nhiều năm qua của nguyên chủ, “Bà có tin tôi có thể khiến con gái của bà vĩnh viễn không trở được mình không?”
“Đừng cho rằng tao sợ mày!” Trương Như Thu trừng mắt ngược lại, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ e Đàm Hi đã chết ngàn vạn lần rồi.
“Thím Hai, bà đừng có không tin.” Cô cười dịu dàng, “Bà chắc biết rõ người đàn ông bây giờ của tôi là ai.”
Hơi thở của Trương Như Thu chậm lại, toàn thân cứng ngắt.
Sao bà ta có thể quên được, bây giờ Đàm Hi có Lục Chinh làm chỗ dựa, sau lưng người đàn ông đó là hai nhà Bàng – Lục sâu xa khó dò!
“Đàm Hi! Cô thả mẹ tôi ra…” Tiếng kêu chói tai của Đàm Vi khiến không ít người qua đường chú ý.
Đàm Hi lạnh lùng nhìn lai, “Bịt miệng cô ta lại!”
Hàn Sóc nghe theo răm rắp: “Anh đã muốn làm thế từ lâu rồi!”
“Ưm ưm…”
“Đàm Hi, mày muốn làm gì?! Thả Vi Vi ra!”
“Đây chỉ là một sự cảnh cáo nho nhỏ mà thôi, nhớ kỹ, lần sau nhìn thấy tôi, né đường khác mà đi, nếu không đừng trách sao lại gặp xui xẻo!” Đàm Hi buông tay, phủi bụi, “Sóc, đi thôi!”
“Đi ngay!”
Hai người bước đi, bóng lưng nghênh ngang thần thái.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Đàm Vi chạy tới, đỡ bà ta dậy.
“Con ả đê tiện kia! Cô ta dám đổi xử với hai mẹ con chúng ta như thế…”
Ánh mắt Đàm Vi lóe lên sự tàn độc: “Mẹ, món nợ hôm nay sớm muộn gì con cũng sẽ đòi lại!”
“Vi Vi, con đừng làm chuyện dại dột! Bây giờ cô ta có Lục Chinh bảo vệ, mới dám hoành hành ngang ngược như vậy, chúng ta không có lý do gì để đi chống đối Lục Gia!”
“Chẳng lẽ cứ để mặt cho cô ta ức hϊế͙p͙ chúng ta!” Cô ta khó kiềm nén được cơn tức giận, hai má đỏ bừng, siết chặt nắm tay.
“Chúng ta đấu không lại Lục Gia” Trương Như Thu chỉnh lý lại bản thân, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Những năm qua cùng Đàm Tông Vũ xử lý Đàm Thị, bà quá hiểu rõ ảnh hưởng của Lục Gia, huồng hồ, còn có Bàng Gia quyền lực ngút trời ẩn mình phía sau?
“Mẹ, con không cam tâm! Dựa vào gì cô ta có thể thuận lợi thi đỗ vào trường Đại học T, lại tìm được một người bạn trai có tiền có thế, giờ đây lại là bạn của ca sĩ mới mà Tinh Huy ra sức lăng xê.
Rõ ràng cái gì con cũng tốt hơn cô ta, nhưng thứ cô ta có được lại nhiều hơn con gấp ngàn vạn lần!”
Con tim Trương Như Thu đau nhói.
Số mệnh sao lại giống như đến thế?
Năm xưa, bà ta sống dưới vầng sáng huy hoàng chói chang của chị dâu cả Tề Minh Nguyệt.
Trong mắt mẹ chồng chỉ có con dâu cả, cha chồng chỉ biết khen cô ta.
Cùng là con dâu, tại sao khác biệt lại lớn đến như thế?
Trương Như Thu tự hỏi những gì bà ta làm không hề ít hơn Tề Minh Nguyệt, nhưng trong mắt mọi người chỉ có cô ta!
Cuối cùng đợi được đến lúc Tề Minh Nguyệt chết đi, bà ta trở thành bà chủ duy nhất của nhà họ Đàm, mọi người đều khen bà ta hiền hậu tháo vác, khen bà ta biết xây dựng gia đình, Trương Như Thu tưởng rằng cuộc đời này của bà ta đã không còn gì phải lo lắng nữa.
Nhưng không ngờ, con cháu đời sau vẫn không thoát khỏi số mệnh tương tự!
Năm