Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Lục Thảo giống hệt như mấy bà cô đi chợ mua rau gặp được dịp giảm giá, đâu còn dáng dấp cẩn trọng của bậc mệnh phụ phu nhân nữa chứ.
Đàm Hi chẹp miệng một cái.
Lục Thảo cũng ý thức được hành vi của mình, ho khẽ hai tiếng, che giấu đi sự ngượng ngập.
“A Chinh, chị nghe nói bữa tiệc từ thiện này là do vị ở bên trêи đó phát động…” Lục Thảo chỉ tay lên trời, đôi mắt lộ vẻ mịt mờ.
Dưới chân hoàng thành, chỉ có chuyện liên quan đến chính trị mới phải thận trọng như vậy.
Chỉ e “cái vị ở bên trêи đó” không phải là nhân vật đơn giản, Đàm Hi âm thầm suy đoán.
Lục Chinh bỏ lại một câu “không rõ lắm”, chặn đứng lại câu hỏi tiếp theo của Lục Thảo.
Thẳng thắn, dứt khoát, không nể tình thân.
“Con có chuyện muốn nói.” Đặt dao nĩa xuống, Đàm Hi đột nhiên nói.
Động tác Lục Thảo khựng lại, “Con lại muốn chơi trò gì nữa hả?” Ngữ khí không mấy thiện chí.
“Mẹ, xem mẹ nói gì kìa.” Cặp môi anh đào khẽ nhếch lên, “Yếu sao địch được mạnh, dù con có nhảy nhót thế nào cũng không thể làm gì được mẹ mà!”
Tuy không hề nói sai nhưng lại nghe thấy rõ sự châm chọc trong đó.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Con muốn chuyển đến ngủ ở phòng giành cho khách ở dưới lầu.”
Lục Thảo sửng sốt, Tần Thiên Mỹ đang uống sữa cũng bị sặc ở cổ họng, “Khụ khụ… chị nói cái gì cơ?”
“Ngủ riêng, nghe không hiểu à?” Mặt mày nhướng lên, Đàm Hi trấn tĩnh rút tờ khăn giấy lau miệng.
Ánh mắt Lục Chinh hơi lóe lên.
“Đàm Hi, con phải suy nghĩ cho kỹ!” Sắc mặt Lục Thảo đột nhiên trầm xuống.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi! Chỗ này của con,” Chỉ vào ngực, “trong sáng như gương, ai tốt với con, ai không tốt với con, con đều nhớ cả, không bỏ qua một ai hết.”
“Cô nói ngủ riêng thì ngủ riêng, cô coi Thiên Lâm là cái gì?”
“Là chồng chứ sao! Chẳng lẽ con phải giống như đám phụ nữ ở bên ngoài coi anh ta là kẻ ngốc ạ?” Vẻ mặt dịu dàng.
Rầm!
Tần Thiên Lâm không thể nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy, từ trêи cao nhìn xuống Đàm Hi ở phía dưới, “Có bản lĩnh thì cô lặp lại câu vừa rồi một lần nữa xem?”
Mím môi, lại ngẩng đầu lên, đã là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, “Tôi có nói gì sai sao?”
“Cô!”
“Tôi biết anh không muốn nghe, nhưng sự thật thường hay mất lòng mà, hơn nữa, đâu phải là tôi coi anh là kẻ ngốc đâu, anh giận dữ với tôi cái gì chứ?”
Ánh mắt Tần Thiên Lâm lộ vẻ hung tàn, thằng ngốc sao?
Được lắm, cô giỏi lắm!
Đàm Hi ngửa về phía sau, tránh móng vuốt của hắn nhào tới.
“Áaaaaaaaaa!” Tiếng hét chói tai vang lên như đâm rách màng nhĩ, kéo dài liên tục hơn bốn mươi giây.
Tất cả mọi người đều bị khϊế͙p͙ sợ, một giây sau tiếng khóc tru tréo kinh thiên động địa kéo tới.
“Giết người! Tần Thiên Lâm muốn giết con…”
“Cô nói linh tinh cái gì đấy?” Mặt người đàn ông biến sắc.
Đàm Hi giơ tay đẩy hắn ra, lảo đảo nhào tới trước mặt Lục Thảo, “Mẹ, con trai mẹ muốn bóp chết con đấy, thật đấy!”
“Cô ngậm máu phun người!” Tần Thiên Mỹ ngồi ngay ghế bên cạnh đứng dậy, dù cô ta có ngốc thế nào cũng biết những lời nói như thế này không thể lúc nào cũng để bên miệng như vậy được,