Lục Chinh ngồi trêи lầu hai của đài quan sát, bên cạnh là Phạm Trung Dương và Khương Mi.
Hai người ưỡn cổ, chăm chú quan sát hội trường thi, trông còn căng thẳng hơn cả thí sinh đang thi nữa.
Cách phân bố của hội trường có phần giống bàn cờ, trước sau trái phải đều có bảng ngăn cách, chỉ có bên trêи là trống, để dễ cho người lầu hai quan sát, trong đó vị trí quan sát tốt nhất chính là chỗ ngồi của ban giáo khảo.
Kế đến là giám thị, có khu vực để đi lại, tương tự như tuần tra, phòng những hành vi gian lận.
Khương Mi: “Vị trí quá rời rạc.” Cao Văn ở góc trái phía trêи, Dương Duy ở góc phải dưới, Tăng Húc ngay giữa, chỉ có Đàm Hi và Thời Nguyệt cách nhau tương đối gần.
Phạm Trung Dương: “Không sao cả.”
Khương Mi: “Chỉ sợ mấy đứa quen thi đấu theo nhóm rồi, trong thời gian ngắn không kịp thích ứng thôi.”
Phạm Trung Dương: “Lúc Đàm Hi sắp xếp huấn luyện, cũng có thử làm phần thi cá nhân.”
Khuơng Mi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy phức tạp.
Đối với Đàm Hi, đã không chỉ đơn giản là xem trọng, mà đã có chút gì đó gọi là… khâm phục và cảm kϊƈɦ hàm chứa trong đó.
Điều này khiến bà thấy khó tin, nhưng cũng không bài xích cảm giác này.
Bỏ qua mối quan hệ thầy trò, chỉ so sánh hai người cá thể độc lập, Khương Mi thậm chí cảm thấy bản thân mình không bằng Đàm Hi về mặt nhìn xa trông rộng, dám xông pha liều lĩnh.
Lục Chinh nghe thấy cái tên quen thuộc, đôi mày khẽ động, một cảm giác gọi là “hãnh diện” tràn đầy lồng ngực.
Ánh mắt nhìn về phía hội trường thi đấu, trong nháy mắt bắt gặp một dấu chấm đỏ tuyệt diễm.
Người con gái của anh tập trung toàn bộ tâm trí, từng nét từng đường vẽ dốc toàn bộ vào đấy.
Ánh mắt Lục Chinh lưu luyến, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ.
Cho đến khi người đang vẽ nghiêm túc dường như cảm nhận được, bỗng ngước nhìn lên.
Khoảnh khắc hai mắt nhìn nhau, tâm tình sâu lắng của người đàn ông không kịp che đậy, lúm đồng tiền bung nở trong nụ cười như hoa của người con gái.
Ánh nhìn vạn năm.
Ánh mắt của Lục Chinh hơi tối lại, mang theo ý cảnh cáo.
Đàm Hi cười tươi rạng ngời, sau đó, đặt bút xuống.
Một phút kinh ngạc.
Cô gái nhỏ nhún vai, thể hiện nét mặt vô tội: hết cách rồi, đã vẽ xong.
Lục Chinh lắc đầu bật cười.
Nào ngờ, hành động nóng mắt ấy đã lọt vào mắt của bản ban giám khảo và gây ra chút xáo động.
“Chuyện gì xảy ra? Cô thí sinh ấy đã ngưng vẽ rồi?!”
“Gọi giám thị qua hỏi xem tình hình thế nào.”
“…”
Vị trí ngay ở giữa, Tỉnh Tuần và Lê Diệp nhìn nhau một cái, người trước hơi kinh ngạc, người sau vẻ nghi ngờ.
Còn ở một góc khác của đài quan sát, từ lúc Cố Hoài Sâm vào hội trường ngồi xuống lúc ấy, ánh mắt chưa rời khỏi điểm đỏ nổi bật ấy.
Giống người lữ hành uống rượu độc giải khát, vượt qua thiên sơn vạn thủy, chỉ vì một ngụm thuốc độc đưa vào trong miệng?
Đôi mắt anh lộ vẻ tự chế giễu.
Sống gần 30 năm, chưa từng nghĩ mình cũng có một mặt điên cuồng như vậy.
Thậm chí, có thể vì cô ấy ném bỏ sự tự tôn, buông bỏ lòng kiêu ngạo.
Anh mắng chửi bản thân không chỉ một lần, nhưng sau cùng vẫn không thoát khỏi cái hố sau mang tên “Đàm Hi” ấy.
Dù cho, cô ấy đã thuộc về người khác rồi.
“Điền mất rồi…” Một tiếng giễu cợt, hàm chứa sự chế nhạo.
Sau khi Đàm Hi trao đổi nhỏ với giám thị, được sự đồng ý, tự mình đứng dậy.
Trong phút chốc gây xôn xao trong hội trường, ánh mắt của cô gái ngồi ở vị trí đằng sau hơi tối lại, tay khẽ run, nét vẽ kéo ra có chút lệch.
Cô mau chóng tẩy đi, ngước nhìn lên lần nữa, vị trí phía trước đã trống, bức vẽ cũng bị lấy đi.
Trong lòng, rối bời.
Hít thở thật sau, ổn định lại tâm trạng, mới cầm bút lên tiếp tục hoàn thành phần chưa xong.
“Sao vậy?” Sau khi giám thị quay lại, người trong hàng ghế ban giám khảo có người mở miệng hỏi.
“Cô gái đó đã vẽ xong, theo quy định có thể rời khỏi hội trường thi đấu trước.”
“Vẽ xong rồi ư?! Cái này…” Thời gian mới qua một nửa thôi mà!
“Đúng vậy.” Giám thị khẳng định gật đầu, “nhân viên gác thi đã thu tác phẩm, niêm phong lại rồi.”
Phạm Trung Dương và Khương Mi cũng bị hết hồn không kém.
“Còn đến 20 phút, sau em ấy đã…” Khương Mi than nhẹ, lo lắng không ngừng.
Phạm Trung Dương ít nhiều gì biết rõ khả năng của Đàm Hi, sau một lúc kinh ngạc, liền bình tĩnh trở lại, ngay sau đó nhìn Khương Mi bằng ánh mắt trấn an.
Ông quay lại nhìn Lục Chinh… giỏi lắm, người làm gì còn ở đây nữa chứ?
Đàm Hi ra khỏi hội trường thi đấu, bước chân hơi chững lại.
Người đàn ông đứng ở một nơi không xa, khoác áo gió, rất tiêu sái, một tay để vào trong túi quần, tay còn lại để tùy ý bên ngoài, trong tay kẹp một điếu thuốc chưa hút xong.
Vừa có phong thái hào phóng của công tử gia đình quyền thế, vừa có sự cường tráng của con cháu quân nhân.
Đàm Hi cười nhào tới, tiếp đến nhảy cẫng lên theo quán tính, hai chân đồng thời quấn lấy cái eo cường tráng của người đàn ông.
Cũng may là Lục Chinh đứng đủ vững, nhẹ nhàng đỡ lấy cô, cắn răng mắng một câu: “Nhóc điên này!”
Đàm Hi hú lên một tiếng, cắn phập lấy sống mũi của anh, hơi dùng sức một tí, liền lưu lại dấu răng nho nhỏ.
Lục Chinh dở khóc dở cười: “Em là chó hả?”
“Ai cho ăn chửi em?”
“Nộp bài