Theo hướng chỉ của người đàn ông, mọi ánh nhìn đều tập trung về phía Tiếu Lan.
Lớp trang điểm phai mờ khó mà che dấu được vẻ hoảng loạn trong đôi mắt Tiếu Lan.
Cô ta lùi lại một cách vô thức, “Anh… nói láo!”
Đàm Hi cười nhạt, không nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông dưới chân.
“Cô ta nói anh nói láo, sao đây?”
“Tôi không nói láo.” Người đàn ông lộ ánh mắt giận dữ, “Chính là cô ta đã kêu tôi trà trộn vào sàn nhảy để sờ mó cô, còn cho tôi một gói bột thuốc, để tôi lừa cô uống.”
“Bột thuốc?”
“Chính là cái này!” Người đàn ông mau chóng rút từ trong túi quần ra một túi giấy nhỏ, run lẩy bẩy đưa cho Đàm Hi, “Tôi chỉ tính quấy rồi trêи sàn nhảy thôi, tuyệt đối không dám hạ thuốc với người khác!”
Đàm Hi cười nhạt, lực chân giảm nhẹ lại, người đàn ông xụi lơ trêи sàn, như trút được gánh nặng.
Cô ném tàn thuốc đi, giơ tay cầm lấy gói thuốc, lúc giơ lên mũi ngửi, mùi thuốc nồng nặc, tuy không biết hiệu quả cụ thể của nó, nhưng có một điểm khẳng định là bột dỏm.
Không khác gì mấy thứ mười mấy tệ ngoài vỉa hè.
Tiếu Lan tính dùng nó để đối phó với cô? Đàm Hi thật lòng hoài nghi, con người này có phải không có não không.
Đàm Hi lia ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía kẻ đầu sỏ.
Tiếu Lan lảo đảo lùi về phía sau, “Không phải… không phải tôi…”
“Ông chủ, có thể mượn một anh vệ sĩ sau lưng ông không?”
“A Dũng…”
“Cảm ơn.” Đàm Hi nhếch môi.
Người phụ trách bĩu môi, ông là vì mấy chai rượu vang thôi, nếu đã làm mùng một rồi, còn cần gì không làm luôn mười lăm chứ.
Người trong giang hồ, lấy chữ nghĩa làm đầu.
“Anh muốn làm gì?! Buông tay ra…” Tiếu Lan hét lên, nhưng không tài nào thoát khỏi sự khống chế của anh vệ sĩ áo đen, như con gà con bị lôi cổ áo ném lên sàn nhảy, chẳng có cơ hội để phản kháng.
Đàm Hi bước lên, từ trêи cao nhìn xuống cô, “Đây là thuốc gì?”
Tiếu Lan liếc nhìn cô với ánh mắt hận thù, đội lại mái tóc giả lúc nãy do vùng vẫy nên rớt xuống.
Nhưng giữa chừng bị Đàm Hi một chân đá đi, “Tôi hỏi chị lần nữa, thuốc này dùng để làm gì?”
Tiếu Lan trợn mắt nhìn cô, “Hơ, muốn biết sao? Muốn biết thì cô cứ uống thử đi.” Một bộ dạng heo chết không sợ nước sôi.
Đám đông cũng bắt đầu chỉ chỏ.
Đàm Hi lại rất thong thả, chỉ nói: “Ý hay đấy.”
“Cái gì?”
Đàm Hi vẫy tay, gọi An An tới, nói nhỏ bên tai một hồi, người sau đi về phía quầy ba, nhanh chóng đem một ly rượu cocktail tới.
Trước mặt Tiếu Lan, Đàm Hi mở gói giấy ra, sau đó bỏ vào trong ly.
An An lắc đều, để cho bột thuốc hòa tan hết vào trong rượu.
“Muốn làm gì đây?”
“Uống thật ư?”
“Lỡ uống ra bệnh gì…”
Mọi người đều đang trong trạng thái xem kịch, ai ai cũng ánh mắt đợi chờ, không chỉ vậy, còn kháo nhau bàn luận về diễn biến tiếp theo.
Tiếu Lan đột nhiên có dự cảm không hay.
Quả nhiên…
Đàm Hi cầm lấy ly rượu, đưa tới trước mặt cô: “Nếu thuốc này do chị đưa, lại không nói rõ công dụng là gì, vậy để chị thử nha.” Nụ cười ác ý trêи môi, ánh mắt Đàm Hi thật lạnh lùng.
“Bỏ ra!” Tiếu Lan huơ tay tính làm đổ cái ly.
Đàm Hi đã sớm biết chiêu trò này của cô ta, kịp thời thu tay lại.
Một giọt rượu cũng không rơi xuống.
“Xem ra chị không đồng ý, chỉ có thể tìm anh vệ sĩ giúp đỡ…”
Sắc mặt Tiếu Lan thay đổi hẳn.
A Dũng đã được cô gọi tới, “Tôi nói! Đây chỉ là thuốc cảm thông thường mà thôi!”
“Vậy ư? Tôi không tin, thử cho chắc.”
“Thật đó! Tôi không lừa cô!” Lúc đầu cô ta thật sự tính dùng thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ hoặc thuốc mê, nhưng không kịp chuẩn bị, chỉ đành chạy qua nhà thuốc đối diện KTV mua mấy viên thuốc cảm gây buồn ngủ, bỏ vỏ nhộng rồi đổ bột thuốc, rồi dùng giấy gói lại đưa cho người đàn ông.
Đàm Hi nhướng mày.
“Cô không tin có thể xem trong túi của tôi, có hộp thuốc, còn cả vỏ nhộng nữa.”
“Vì vậy, chị thừa nhận đã kêu người đàn ông này táy máy tay chân với tôi?”
Tiếu Lan ngẩn người, một giây sau, mặt trắng bệch.
Đàm Hi bóp lấy cổ cô ta, cười lạnh lùng: “Lợi hại đấy, cô gái, thủ đoạn hèn hạ này cũng bị chị nâng lên tầm cao mới, quấy rối, bỏ thuốc, có phải đợi tôi ngủ rồi thì gọi người đến cưỡng hϊế͙p͙ không?” Ánh mắt lạnh lùng chuyển động, ý hận thù lộ ra.
“Tôi chỉ là…” muốn cho cô bài học!
“Chị có biết như vậy là phạm tội không hả?”
“Phạm tội?” Trong mắt Tiếu Lan thoáng qua sự run sợ, sau đó lắc đầu điên cuồng, “Không… Tôi không có…”
Nói cho cùng, cô ta vẫn sợ.
“Nhân chứng vật chúng đầy đủ, còn muốn ngụy biện?”
“Đàm Hi, là cô làm nhục tôi trêи mạng trước!” Đôi mắt cô gái lộ vẻ phẫn nộ như núi lửa phun trào, muốn phá hủy mọi thứ: “Tôi làm vậy, chỉ là do cô ép thôi!”
“Hết thuốc chữa.”
“Cô có biết, vì cuộc thi này, tôi đã chuẩn bị bao lâu không?”
Đàm Hi nhíu mày.
“3 năm! Suốt trăm ngày nghìn đêm, tôi không ngừng luyện tập, không ngừng vẽ, đến thầy hướng dẫn cũng nói năm nay nhất định tôi sẽ giành được giải vàng.
Nhưng mọi thứ đều bị cô phá hủy.”
“Trêи đời này không chỉ có mỗi mình