Mấy vụ này còn có thể từ chối ngay được, nhưng có một thứ hơi bị khó.
Theo như thông lệ hằng năm của cuộc thi phác họa, người đoạt cup vàng không chỉ được chiếc cup tượng trung cho vinh dự, mà còn nhận được học bổng của Học viện Mỹ thuật Hoàng gia Anh, miễn phí toàn bộ các khoảng phí khác.
Đương nhiên điều kiện chiêu sinh cũng cực kỳ khắc nghiệt, nhưng vẫn hấp dẫn bao nhiêu học viên muốn đổ xô vào.
Đối với người ngoài mà nói có thể đây là cơ hội ngàn năm một thuở, Đàm Hi thì lại thấy hơi dư thừa – Chẳng ngon lành gì, nhưng bỏ thì tiếc.
Thứ nhất, cô không thể bỏ lại mọi thứ ở trong nước.
Thịnh Mậu trước mắt vừa đi vào nề nếp, Đàm Thị còn trong tay chú Hai xấu xa, quá nhiều chuyện chưa làm xong, không thể cam lòng bỏ đi được.
Hơn nữa, kiếp trước đã ở nước ngoài quá lâu rồi, kiếp này không tính “Mộng cũ lặp lại”, sự cô đơn đó khiến người ta phát điên! Trước đây còn có Cố Miên bên cạnh, nếu giờ ở nơi đất khách xa nhà còn ai có thể đem lại sự ấm áp?
Sau cùng, là điều quan trọng nhất, cô không nỡ rời xa Lục Chinh.
“Em nói sao?!” Phạm Trung Dương đập tay lên bàn làm việc, đứng sững dậy, nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi.
Đàm Hi day ấn đường, “Em nói, em không tính đi nước Anh.”
“Chưa tỉnh ngủ hả? Hay bị sốt?”
“Đàm Hi: “…”
“Em có biết em đang nói gì không?”
“Có cần em lặp lại lần nữa không?”
“…”
“Thầy ngồi xuống, cổ em sắp ngước đến mỏi lắm rồi.”
Phạm Trung Dương điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi trêи ghế, nhưng vẻ mặt căng thẳng vô cùng.
Xem ra, quyết định này của Đàm Hi đã kϊƈɦ động ông không hề nhẹ.
“Đấy, ngồi xuống nói có tốt hơn không? Thầy thả lỏng, em cũng không mệt.”
“Đừng hòng lôi thôi với tôi! Nói rõ xem, tại sao không đi nước Anh? Bao nhiêu người muốn có cơ hội này, em sao lại…”
Vẻ mặt bất cần đời của Đàm Hi, đột nhiên trở nên vô cùng cẩn trọng, cô nói, “Em không muốn.”
Kẹo ngọt của người này, lại là thuốc độc của người khác.
Tốt hay xấu, còn phải xem cách nghĩ của mỗi người.
“Tuy rằng quyền quyết định ở chỗ em, tôi không can thiệp vào được, nhưng dù sao vẫn rất đáng tiếc.”
Cơ hội như vậy, bao nhiêu người muốn mà không được, cô lại nói không muốn là không muốn, hời hợt như vậy.
“Có mất ắt có sinh.”
Thôi vậy, tôi cũng không khuyên em được.” Tấm lưng cứng đơ của Phạm Trung Dương xụi lơ xuống, cải cười đều nhũn hẳn.
Ông sống hơn nữa cuộc đời rồi, lại không bằng sự thẳng thắn của một cô gái mới hai mươi tuổi đầu.
Nghĩ theo cách khác, có thể buông bỏ cơ hội nhận Tỉnh Tuần làm thầy, mà chọn làm đồ đệ của ông, cá tính không an phận theo quy luật này, chẳng phải đã sớm phải quen rồi sao?
Đã có thể từ bỏ Tỉnh Tuần, sau lại tiếc nuối suất học bổng du học chứ?
Càng quen biết lâu, Phạm Trung Dương càng phát hiện, cô gái này không hề dễ quản, đã đến mức muốn gì làm nấy rồi.
Chỉ cần cô chọn, thì nhất định sẽ kiên trì.
Chỉ cần cô kiên trì, thì nhất định sẽ thành công.
“Này, ông già, đừng bi quan thế.
Ai bảo nhất định phải từng