“Đợi đã!”
Đàm Hi dừng lại động tác đứng dậy, khẽ cười: “Phùng Tổng vẫn còn có việc gì ư?”
“Lúc nãy cô nói… hợp tác?”
“Tôi tóm nội gián của tôi, anh bắt kẻ phản bội của anh, nhất cử lưỡng tiện, đôi bên cùng có lợi.”
“Xin lỗi, tôi vẫn chưa hiểu ý nghĩa câu nói của cô.”
Đàm Hi hơi nghiêng người về trước, nhìn anh ta, nói từng chữ một: “Tôi không tin với trí thông minh của Phùng Tổng lại không nghĩ đến việc nội bộ Cửu Châu có kẻ phản bội…”
Anh ta khẽ biến sắc: “Đủ rồi!”
Đàm Hi không nói nhiều nữa, có vài việc nói đến đây là đủ, một khi vạch trần ra hết, quả thật sẽ khiến người ta cảm thấy lùng túng ê chề.
18 thành viên hội đồng quản trị của Cửu Châu, bên trong đó không phải ai cũng đều nghe theo Phùng Thiếu Luân, thỉnh thoảng gây thêm phiền phức, lâu lâu dùng chiêu trò, nhưng lần này lại chơi một vố quá trớn!
Không chỉ lấy trộm văn kiện bí mật, lại còn đưa thẳng cho đối thủ là Công ty Thực phẩm Ngư Thuyền, điều trước còn có thể nhẫn nhịn được, nhưng điều sau tội không thể tha.
“Một bát cơm trắng thơm ngon bị lẫn hạt sạn, không biết thì thôi đi, bây giờ đã biết rồi, chỉ e Phùng Tổng khó nuốt trôi được.”
“Cô Đàm đang uy hϊế͙p͙ tôi?”
“Chẳng qua chỉ là có sao nói vậy, Phùng Tổng cần gì phải căng thẳng như thế?” Cô đang cười, nhưng lại trông rất tà ác.
“Cô!”
“Không có một lãnh đạo nào thích thuộc hạ làm trái ý mình, giống như đạo lý đế vương căm ghét thần tử không nghe lời.”
Cho dù Phùng Thiếu Luân thuộc phái kϊƈɦ động hay phái ôn hòa, chỉ cần lên chức một ngày, thì chắn chắn sẽ không để mặc cho thành viên hội đồng quản trị đè đầu cưỡi cổ!
Trừ phi người này là kẻ ăn hại.
Nhưng rất rõ ràng, anh ta không phải kiểu người như vậy.
“Nghe ý của Đàm Tổng hình như đã có đối tượng nghi ngờ rồi?”
“Trước khi anh chưa đồng ý, tôi sẽ không nói ra.” Thẳng thẳng, khá là nghẹn họng.
Phùng Thiếu Luân chìm vào suy tư, im lặng một lúc lâu.
Đàm Hi xoay đầu nhìn cảnh sông, không hoảng loạn, vô cùng kiên nhẫn.
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
Thịnh Mậu là bên xảy ra sơ suất, Cửu Châu sẽ chấm dứt hợp đồng sau ba ngày, và yêu cầu bồi thường một khoản tiền lớn.
Đây là quyết định được đưa ra sau khi bàn bạc trong cuộc họp buổi sáng, Phùng Thiếu Luân là giám đốc cũng ủng hộ quyết định này.
Nếu nói Công ty Thực phẩm Ngư Thuyền là trâu, vậy thì rất xin lỗi, Thịnh Mậu đã trở thành ngọn núi chắn ngay ở giữa.
Nên có câu, cách sơn đả ngưu!
Một khi Phùng Thiếu Luân đồng ý với Đàm Hi, có nghĩa là đứng về phía đối lập với tầng quyết sách của công ty, có thể tưởng tượng ra được áp lực lớn đến cỡ nào.
Không phải anh ta không làm được, mà là đang cân nhắc xem có đáng để làm thế hay không.
Thương nhân theo đuổi lợi ích, mỗi bước đi đều là kết quả sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ.
“Nếu không đồng ý…” Đàm Hi lẩm bẩm, hai mắt hơi híp lại, giống như một con hồ ly xảo quyệt, “Vậy chỉ có thể giao cho tòa án phán định rồi.”
“Cô muốn kiện Cửu Châu?” Phùng Thiếu Luân có cảm giác như đang nghe một câu chuyện gì đó buồn cười lắm, nhìn Đàm Hi cứ như nhìn một đứa bé tùy hứng.
“Kiện tụng hay mà.
Thứ nhất thể kéo dài thời gian, Thịnh Mậu có thể rảnh rỗi hơn.
Dù sao danh tiếng đã xấu rồi, còn sợ dính bẩn thêm sao? Thứ hai, mượn tiếng tăm của Cửu Châu để nổi tiếng một lần cũng không tồi, cứ coi như… quảng cáo miễn phí đi.”
Đàm Hi nâng ly rượu