Đàm Hi cười nhạt.
“Tôi hiểu rồi.”
“Ồ? Hiểu được gì?”
“Thứ tổn thất không chỉ là tiền bạc mà còn có cả danh tiếng.
Không chỉ ảnh hưởng trước mắt mà còn ảnh hưởng về lâu dài.”
“Ừm, nghĩ thông suốt rồi thì đi ra đi”
11 giờ 30 phút, cả thành phố trở nên yên tĩnh, đa số mọi người bắt đầu chìm vào giấc ngủ, tổ của Linda khó khăn lắm mới hoàn thành xong phương án sơ bộ giao đến tay Đàm Hi.
“… Cấu trúc trước mắt đại khái là như thế, tiếp theo là bổ sung chi tiết đầu tư cụ thể vào bên trong, sau đó vẫn phải tiến hành chỉnh sửa trau chuốt.”
Đàm Hi: “Dự tính mất bao lâu?”
Trong mắt Linda ánh lên sự khó xử.
Thời gian 5 ngày vốn dĩ không đủ, cô rất muốn hoàn thành, nhưng cho dù có không ngủ không nghỉ đi nữa cũng không thể làm được, cũng không thể bất chấp đồng ý, để rồi đến lúc đó ai sẽ đứng ra chịu trách nhiệm đây?
“Đàm Tổng…”
“Có gì cứ nói thẳng.”
“…Ít nhất cũng phải 10 ngày”
“Ừm, tôi đã nói nói chuyện với Cửu Châu, đối phương đồng ý kéo dài thêm một tuần, cũng tức là ngoại trừ hôm nay, mọi người vẫn còn 11 ngày để hoàn thành phương án, có vấn đề gì không?”
“11 ngày!” Linda cảm thấy khó tin.
Trước đây cô ta luôn gặp khó khăn với Cửu Châu, ngay cả việc gặp mặt người phụ trách cũng không làm được thì càng đừng nói đến việc xin thêm thời gian.
Ngay cả nghĩ cô ta cũng chẳng dám nghĩ đến!
“Có tự tin làm được chứ?” Ánh mắt Đàm Hi ngầm hàm chứa sự cổ vũ.
Linda là nhân tài, có thể trọng dụng.
“Có!” Rõ ràng là lão tiền bối rồi, nhưng giây phút đó trong mắt cô ấy lại rực lên tia sáng tràn đầy lòng tin và nhiệt huyết như một người mới bắt đầu đi làm.
Còn 15 phút nữa là đến 12 giờ đúng, Đàm Hi ra khỏi văn phòng.
Vỗ tay, khiến quần chúng đồng loạt ngẩng đầu.
“Không cần đứng lên, cứ ngồi nghe tôi nói.
Tối nay mọi người vất vả rồi, công việc cứ tạm thời để đó, mọi người tan ca ra về đi.
Tôi đã kêu Dương Thuyền gọi xe đưa mọi người về.
Sau khi về nhà nhớ nhắn tin báo bình an trong group.
9 giờ ngài mai vào làm.
Hy vọng mọi người kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, đợi chuyện kết thúc xong xuôi, lúc đó sẽ luận công ban thưởng!”
Những đôi mắt mỏi mệt đồng loạt sáng rực lên, còn gì càng khiến người ta động lòng hơn bốn chữ cuối cùng?
Sau khi đã biết được tính hào phóng của Đàm Hi, mọi người đều không hề nghi ngờ độ chân thật của câu nói này.
“Cảm ơn Đàm Tổng!”
“Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng!”
“Cố gắng làm tốt nhất…”
Tiễn tất cả mọi người đi, tầng 18 chỉ còn lại Đàm Hi và Lưu Diệu.
“Sao không về đi?”
“Cô cũng còn ở đây.”
Đàm Hi khẽ lắc đầu.
“Mau đi đi.
Thấy di động của anh đổ chuông mấy lần rồi, chắc là Lâm Tầm gọi đến.”
Sau khi Lưu Diệu thường trú tại Tân Thị, thì thuê một căn chung cư ở gần đây, bình thường đều ở chung với Lâm Tầm.
“Thế cô thì sao?”
Đàm Hi vươn vai: “Tối nay tôi ở lại văn phòng.”
Lúc đầu khi trang trí, có ngăn ra một phòng nghỉ ở bên trong, có giường có nhà vệ sinh, chỉ là chưa kịp lắp máy lạnh, may