Đàm Hi mơ thấy một giấc mơ, cô chạy đến Bắc Cực bơi lội, kết quả bị gấu đuổi theo.
Lục Chinh lái máy bay từ trêи cao xuống, vớt cô khỏi dòng nước đóng băng, nhưng con gấu kia lại đột nhiên nói một câu tiếng người: “Cô trở về đây!”
Giây phút mở mắt ra, trần nhà đập vào mắt, hoa văn lạ lẫm khiến cô cảm thấy luống cuống.
Vươn vai, vén chăn ngồi dậy, 6 giờ 15 phút.
Rẹt…
Kéo rèm cửa ra, cả thành phố đang đắm mình trong ánh nắng sớm mai, ở phương xa sương mù vẫn còn giăng lối, một ngày mới lại bắt đầu.
Trong tủ có đặt một bộ váy công sở, là mẫu thời trang xuân hè mới nhất của hãng Brunello Cucinelli, lần trước khi cùng đi dạo phố với Hàn Sóc thì nhìn thấy, thế là tiện tay mua về, sau khi đem đi giặt khô thì vẫn luôn để trong công ty, lần này có cơ hội sử dụng rồi.
Tuy rằng có hơi chút khác biệt với đồ tây truyền thống, nhưng chất liệu len cashmere màu xám sậm giúp tăng thêm phần trang trọng, rất phù hợp với môi trường làm việc.
Bước ra khỏi phòng nghỉ, Đàm Hi gọi bữa sáng, sau đó bắt đầu xem phương án sơ bộ Linda giao vào hôm qua.
Khi bữa sáng được giao tới, Đàm Hi đã xem xong đại khái.
“Đặt lên bàn trà là được rồi”
Đóng văn kiện tại, đã có dự tính sẵn.
Xét về tổng thể thì cấu trúc kế hoạch và lối tư duy không có vấn đề gì, tiếp sau đây phải xem công tác hoàn thiện có làm đến nơi đến chốn hay không.
Ăn xong bữa sáng, 7 giờ 15 phút.
Đàm Hi vứt hộp thức ăn đi, lúc đi ngang qua phòng trà nước sẵn tiện pha một ly trà xanh cho bản thân.
8 giờ, Lưu Diệu vào làm.
Cậu trai trẻ hơn 20 tuổi mặc một bộ đồ tây, khiến vóc người trông càng thêm cao ráo, “Chào buổi sáng, Đàm Tổng.”
“Tối hôm qua ngủ không ngon?” Có thể do làn da anh ta trắng, nên quầng thâm ngay mắt trông rất nổi bật.
“… Cũng được”
“Cố gắng làm việc là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe.”
Cô là người từng trải, mạng cũng đã mất rồi, thì còn nói gì đến sự nghiệp nữa?
“Ừ, tôi sẽ chú ý.”
“Ngồi.
Tôi đã xem qua bản kế hoạch Linda giao…”
“Đứng cũng như nhau.”
Đàm Hi nhìn anh ta với một ánh mắt kỳ lạ: “Rất nóng?”
“Cũng… cũng tạm”
“Sao anh lại đỏ mặt?”
“…”
Văn phòng chìm vào trong một sự im lặng kỳ quái.
Liên tưởng đến quầng thâm nổi bật ngay mắt và phản ứng thà đứng chứ không chịu ngồi, Đàm Hi bỗng nhiên hiểu ra.
Cái gì ấy nhỉ, đây chính là nhu cầu sinh lý bình thường.
“Anh đứng thì cứ đứng đi, lúc nãy nói đến phương án sơ bộ Linda giao lên, ý của tôi là…”
8 giờ 30 phút, mọi người lục tục đến đông đủ.
“9 giờ mở cuôc họp, thông báo với mọi người.”
“Được.”
…
Một buổi sáng trôi qua trong bận rộn.
Buổi trưa Dương Thuyền và Châu Miễn phụ trách gọi cơm cho mọi người, là một nhà hàng không thua kém gì với Như Ý Lầu.
“Nếu cứ ăn tiếp như thế, chắc tôi phải béo lên cân rưỡi mất.”
“Dinh dưỡng của cả tháng được cung cấp đủ trong vài ngày này rồi, hôm qua là cá, hôm nay là gà, chậc chậc…”
“Mấy người đó, ăn nhanh đi, ăn xong thì làm việc, hỗ trợ tiêu cơm!”
“Chị Dương Thuyền, chị và Châu Miễu đều sắp thành đốc công rồi, còn cần chuẩn bị roi da giúp hai người không, rảnh rỗi thì quất vài cái?”
“Cậu cứ chọc ghẹo chúng tôi đi!