Bên đầu kia, thư ký đặt ống nghe điện thoại xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Phùng tổng?“
Anh ta ngồi bên cạnh, đùa giỡn cây bút trong tay, nghe thấy thế, chỉ hơi hơi hé mí mắt lên, tầm mắt nhìn lướt qua nữ thư ký có vòng một đầy đặn trước mặt, sự mỉa mai xẹt qua đáy mắt: “Ừ, ra ngoài đi.”
Ánh mắt sáng rực của nữ thư ký bỗng chốc trở nên tối tăm: “Anh cần cafe chứ?”
“Không cần.”
“Vâng.”
Khi nữ thư ký đi ra, không quên cẩn thận đóng cửa lại.
Phùng Thiếu Luân đứng dậy đi đến trước cửa số sát đất, tìm số điện thoại của ai đó…
“Bước cuối cùng đã làm theo những gì cô nói, hy vọng Đàm tổng đạt được những gì mình mong muốn.”
“Như nhau thôi.”
Anh ta cười khinh thường, cúp máy.
Dáng vẻ bày mưu lập kế, tự tin giành thắng lợi kia thật sự… rất chướng mắt.
Thương trường như chiến trường, đàn ông xông pha chiến đấu, phụ nữ tham gia vào làm gì? An phận một chút không phải tốt hơn sao?
Phùng Thiếu Luân khá là bài xích hai chữ “nữ cường”, nhưng Đàm Hi lại khiến anh ta không thể nào ghét được, chỉ là không thích mà thôi.
Hoặc có thể, bên trong đó còn lẫn vài phần… giận dỗi.
Giận cô thái độ cứng rắn, vừa hoang dã vừa lưu manh.
Giận cô nhìn thấu rõ mọi chuyện, tính toán sạch sẽ chuẩn xác.
Càng giận cô chơi khăm anh ta, để lại kẻ địch lớn là Lưu Đông!
Trong lòng phức tạp, tư tưởng rối ren, thật sự đúng là một lời khó nói hết!
…
Đàm Hi đặt điện thoại xuống, gật đầu với Lưu Diệu: “Đến phiên anh lên sân khấu rồi.”
Ánh mắt toát lên sự háo hức, nhấc chân đi ra ngoài.
Tuy mọi thứ đều phát triển theo hướng bất lợi, nhưng La Vũ Văn vẫn lựa chọn đặt cược lần cuối cùng!
Biết đâu có thể vượt qua được thì sao?
Nếu cứ từ bỏ như thế, cả đời này anh ta sẽ thấy không cam tâm!
Đứng trước gương, La Vũ Văn giơ tay lên sửa sang lại áo sơ mi và cà vạt, tiếp tục điều chỉnh cảm xúc trêи mặt, sau đó rời khỏi toilet.
Dọn dẹp văn kiện trêи bàn, động tác thong thả bình tĩnh, mang tư liệu chưa xem xong bỏ vào cặp, cuối cùng còn kiểm tra kỹ càng lại một lần, xác nhận không để quên lại thứ gì mới cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi.
Vừa ra khỏi công ty, thì gặp phải Lưu Diệu đang đứng đợi thang máy.
Anh ta mỉm cười chào hỏi: “Lưu tổng.”
Giây phút ấy, sự kinh ngạc và khinh thường thoáng xuất hiện trong mắt Lưu Diệu đều bị La Vũ Văn nhìn thấy hết, “Chuẩn bị về nhà?”
Anh ta nở một nụ cười gượng gạo: “Vâng.” Trong lòng thì đang suy nghĩ xem ánh mắt kia của Lưu Diệu rốt cuộc có ẩn ý gì?
Kinh ngạc điều gì?
Khinh thường điều gì?
Dự cảm chẳng lành trong lòng La Vũ Văn dâng lên đến cực điểm.
Lưu Diệu là người tiếp xúc nhiều nhất với Đàm Hi, nội tình anh ta biết được chắn chắn sẽ nhiều hơn Lâm Sảng và Aiken, mà lúc người này nhìn thấy anh ta lại toát ra một ánh mắt như thế…
Đàm Hi không hề nói dối! Cô đã thật sự khôi phục lại được đoạn ghi hình!
Ding!
Cửa thang máy mở ra, Lưu Diệu đi vào trước: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Vào đi chứ!”
“Tôi… đột nhiên nhớ ra để quên một phần tài liệu rất quan trọng, anh đi trước, tôi trở lại trước đã…”
Lưu Diệu nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, đóng cửa thang máy lại.
La Vũ Văn lật đật chạy vào văn phòng Đàm Hi, bước đi vội vàng, cứ như chỉ cần chậm một phút thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Rầm Rầm!
Không