Đàm Hi nhướng mày.
Nhìn dáng vẻ chán chường ủ rũ của Phùng Thiếu Luân, cô không nhịn được bèn trêu ghẹo: “Cũng khá hiểu rõ chính mình đấy chứ.”
Anh ta cười khổ: “Có thể bớt nói những lời châm chọc lại được không?”
“…”
Phùng Thiếu Luân: “Thật ra tôi nghĩ đến một cách, nhưng cần cô phối hợp.”
Đàm Hi khẽ cười, tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Nói thử xem.”
“Kêu La Vũ Văn đứng ra làm chứng tố cáo Lưu Đông! Như thế bên phía tòa án sẽ có đủ lý do kiểm tra tài sản đứng dưới tên của ông ta rồi.” Khi đó, anh ta lại tiến hành thao túng từ bên trong, thì có thể đào ra hai tài khoản bí ẩn từ ở nước ngoài!
Đàm Hi vỗ tay: “Mạch suy nghĩ rất hay.”
Mắt anh ta sáng lên: “Cô cũng cảm thấy ổn?!”
“Nhưng…” Khẽ thở dài, cô lắc đầu, “Trong này có quá nhiều ẩn số chưa biết, rủi ro cũng cao.”
Đầu chân mày Phùng Thiếu Luân nhíu lại, “Có ý gì?”
Đàm Hi: “Bây giờ La Vũ Văn đã bị tạm giam.
Người duy nhất anh ta có thể nhờ cậy là Lưu Đông.
Anh cảm thấy anh ta phải ngốc đến cỡ nào mới cắn ngược lại cọng cỏ cứu mạng duy nhất của mình?”
Phùng Thiếu Luân: “Những gì Lưu Đông có thể cho, tôi cũng có thể…”
Đàm Hi: “Có thể cứu hắn ra khỏi tù không?”
Phùng Thiếu Luân im lặng.
Cửu Châu xuất phát từ một nhà máy nhỏ tầm thường, nhờ vào một nửa cố gắng, một nửa may mắn mới có được quy mô như ngày hôm nay.
Tuy Phùng Thiếu Vỹ dùng gần 10 năm nghĩ cách chen vào giới quyền quý nổi tiếng, từ đó để mở rộng mối quan hệ, nhưng thu hoạch lại không lớn và cũng không tìm được biện pháp khác tốt hơn.
Mà thời gian Phùng Thiếu Luân ở trong nước cũng không nhiều, càng không tiếp xúc được với đỉnh ngọn kim tự tháp.
“Tôi có thể mời luật sư tốt nhất!”
Đàm Hi bật cười, nhắc nhở anh ta: “Phùng Tổng, người mà tôi muốn xử lý, thì anh lại tốn hết tâm cơ đi bảo vệ và còn không tỏ ra e dè gì trước mặt tôi, anh cảm thấy như thế có thích hợp không?”
Ặc…
“La Vũ Văn vốn không hề quan trọng với cô, coi như cho tôi nợ một món nợ nhân tình.
Sau này cô có yêu cầu gì cứ việc lên tiếng.” Câu nói này phát ra từ miệng của cậu chủ Cửu Châu, ở một trình độ nào đó, đã khá là có trọng lượng rồi.
Không phải người ta vẫn thường nói… món nợ nhân tình thường khó trả?
Và cô chỉ cần dùng một tên phản đồ, đã có thể đổi về được lợi ích gấp đôi, nhìn thế nào cũng thấy đây là cuộc mua bán hấp dẫn.
Đáng tiếc, bên bán hình như không thấy hứng thú lắm: “Ai nói La Vũ Văn không quan trọng? Với tôi mà nói, hắn ta chính là đòn đánh phủ đầu đầu tiên của tôi, là con gà bị giết để dọa khỉ! Có tác dụng hăm dọa, anh nói xem có quan trọng hay không?”
“Đàm Hi! Đừng có không biết điều!” Anh ta thấp giọng mắng.
“Tôi không đùa với anh, câu nào cũng phát ra từ đáy lòng cả.”
“Cô là Đồng Uyển Đậu tái sinh à?” Hấp không nát, nấu không chín, rang không nổ và mẹ nó còn kêu leng keng nữa!
“Tôi ít được ăn học, không hiểu ý của anh.” Hừ! Dám lên mặt với cô!
Nguyên văn câu nói trong “Bất Phục Lão” của Quan Hán Khanh đời Nguyên như sau:
“Ta là một Đồng Uyển Đậu hấp không nát, nấu không chín, đập không dẹt, rang không nổ, kêu leng keng… chơi trăng Lương Viên, uống rượu Đông Kinh, thưởng hoa Lạc Dương, leo Hạnh Đài Liễu… cũng biết cờ vây, biết xúc cúc, biết săn bắt, biết diễn kịch, biết ca múa, biết thổi đàn, biết yên tác, biết ngâm thơ, biết song lục.
Ngươi liền làm rớt răng ta, làm méo miệng ta, làm què chân ta, làm gãy tay ta.
Trời ban cho ta những căn bệnh xấu này, mà vẫn không chịu dừng lại.”
Mượn lời của người cổ đại mắng cô là một kẻ cực phẩm?!
Hờ!
Đàm Hi cười lạnh, cầu xin người ta mà còn tỏ thái độ, cứ hễ một chút là mỉa mai: Cho một sao!
“Nhìn vẻ mặt của cô chắc là hiểu rồi nhỉ?” Phùng Thiếu Luân cười tà ác.
“Ờ, vậy thì là Đồng Uyển Đậu vậy! Còn La Vũ Văn, anh không cần nghĩ đến nữa.”
Anh ta khẽ biến sắc: “Cô gái à, làm việc đừng quá tuyệt tình, chừa lại một đường lùi, sau này cũng dễ gặp lại.”
“Nhưng Đồng Uyển Đậu không muốn gặp anh, phải làm thế nào đây?”
“…”
Đàm Hi: “Không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
“Đàm Tổng, đừng quên rằng phương án cô vừa đưa lên vẫn chưa được xét quyệt đâu.”
“Quan trọng không? Tôi có nội gián, anh có phản đồ, trách nhiệm mỗi người gánh một nửa.
Trong thời gian quy ước, phương án không đạt chuẩn, anh có quyền kiện tôi tội vi phạm hợp đồng, đồng thời, tôi cũng có quyền yêu cầu Cửu Châu bồi thường.
Cho nên, điều này chẳng uy hϊế͙p͙ được tôi đâu!”
Phùng Thiếu Luân suýt hộc máu! Cái cảm giác đó giống như có rất nhiều con đường ở trước mắt, nhưng tệ ở chỗ là anh ta phát hiện ra trêи mỗi con đường hoặc là có hố hoặc là chứa mìn.
Anh ta giờ đây đang đứng trước nhiều ngã rẽ, tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Được, tôi xin lỗi vì những lời tôi nói lúc nãy.” Anh ta cẩn thận lên tiếng, còn thái độ thì… tạm được.
Đàm Hi trợn mắt: “Lúc đầu như thế có phải tốt hơn không? Đánh vào mặt mình có ý nghĩa gì chứ?” Bình tĩnh ngồi xuống, không còn nhắc đến việc muốn rời đi nữa.
“Không thể thương lượng được một chút gì sao?” Giọng anh ta trầm xuống.
Cô thu lại vẻ mặt cười đùa: “Tôi sẽ không tùy tiện dựng flag.
Một khi dựng lên, cho dù thế nào cũng sẽ không để nó ngã xuống”, Giờ đây, mọi người trong Thịnh Mậu đều biết Đàm Hi ghét cay ghét đắng loại phản bội như La Vũ Văn, nếu như chỉ là hù dọa qua loa, thì sao có thể khơi dậy được tác dụng răn đe trấn áp?
Tấm lưng căng cứng của Phùng Liếu Luân bỗng nhiên sụp xuống, dựa vào lưng ghế một cách yếu ớt, cầm lấy hộp thuốc, đột nhiên khựng