Bên trong chỉ dùng vài câu ngắn gọn để kể lại chuyện hắn quen Cố Miên qua mạng thế nào, sau đó trở thành bạn bè, thường xuyên trao đổi kỹ năng hacker qua internet ra sao.
Rất rõ ràng, trong mắt La Vũ Văn, Cố Miên là một tồn tại sánh ngang với thần, giữa những hàng chữ đều thể hiện rõ sự bái phục và ca ngợi với kẻ mạnh.
Mà cuốn sổ này này chính là món quà năm đó Cố Miên gửi cho hắn, còn viết lời khen tặng ở vỏ bọc bên ngoài nữa.
Là sinh viên ngành Khoa học tự nhiên nên khả năng viết của La Vũ Văn cũng ngắn gọn, những thứ mà hắn nhớ kỹ toàn là về tri thức liên quan tới hacker.
Số lần hắn viết về Cố Miên cũng không có nhiều.
Đàm Hi đọc kỹ từng câu từng chữ như đang muốn tìm kiếm gì đó qua những hàng chữ này.
Kim đồng hồ đã nhích tới con số chín, cô cũng xem hết được một phần ba.
Có những lúc Đàm Hi thật sự muốn xông thẳng tới trại tạm giam, túm lấy cổ áo La Vũ Văn mà chất vấn: “Tại sao anh không thể viết nhiều thêm những chuyện liên quan tới cậu ấy chứ?!”
Qua thêm ba mươi phút, Đàm Hi không tìm được thứ mà mình muốn tìm nên đã bắt đầu thấy bực bội.
Đến 11 giờ thì chỉ còn một tờ cuối cùng.
Trong suốt ba tiếng liền, cô đi từ tràn đầy hy vọng đến thất vọng, đã chết lặng từ sớm rồi, sau khi chết lặng thì trong lòng chỉ còn lại sự bình tĩnh.
[Ngày 21 tháng 6 năm xx, trời quang đãng, địa điểm: Palo Alto.
Rốt cuộc cũng đi tới thành phố mà Howard sống, đứng trước cửa đại học Stanford, trong lòng không khỏi sinh ra một sự hâm mộ vô bờ, bảo sao Howard lại giỏi như thế, trường học của cậu ấy cao hơn mình tận 10086 cấp bậc liền.
Hẹn gặp nhau lúc 6 giờ, hình như mình tới sớm rồi, ừm… thôi thì vừa viết vừa chờ vậy.
Mình cảm thấy các cô gái ở đây không xinh như con gái trong nước mình, quần áo mặc thì xanh xanh đỏ đỏ… quá cay mắt!
Vừa rồi thấy ba cô em đi qua hình như còn không mặc cả đồ lót nữa chứ, mình thật sự rất muốn nhắc bọn họ rằng bị hở rồi, nhưng mình lại không biết “bị hở” trong tiếng Anh nói như thế nào cả! Chán quá đi…
Ôi! Hình như mình đã nhìn thấy Howard! Còn đẹp trai hơn cả trêи ảnh chụp nữa, đột nhiên nhận ra hình như hôm nay ra ngoài không cạo râu mà một sai lầm quá lớn… chết thật!]
“Howard…” Đàm Hi gọi lên thành tiếng, trong mắt xuất hiện sự hoài niệm, đúng rồi, tên tiếng Anh của Cố Miên là Howard Ku!
Ở đầu cuốn nhật ký này, La Vũ Văn toàn gọi là “Đại thần“.
Niềm vui tới quá đột nhiên không kịp dự phòng, hốc mắt Đàm Hi đỏ lên, cắn mạnh môi dưới để cảm xúc không tuôn hết ra ngoài, rồi cô lại đột nhiên cười rộ lên thành tiếng: “Thì ra đúng là cậu…”
Đồ ngốc.
Cô lại đọc tiếp những dòng bên dưới, ở giữa để lại một đoạn trống, sau đó tiếp tục bằng một dòng thời gian.
[7:00 P.M.
Howard lại đi rồi, cậu ấy nói bạn gái gọi đi có việc, không ngờ cậu ấy đã có bạn gái rồi, thật hâm mộ.
Có điều, bỏ lại mình ở cổng trường như thế này có tốt lắm không đây? Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn.
Ps: Howard nói tiếng Trung rất lưu loát, vừa cao vừa đẹp trai, tính tình thì cực kỳ, cực kỳ tốt!]
Khi Đàm Hi nhìn thấy hai chữ “bạn gái” thì chẳng khác nào bị sét đánh ngang tai.
Tại sao Cố Miên lại nói thế?
Chẳng lẽ sợ La Vũ Văn là người đồng tính nên mới lấy cô ra làm lá chắn sao?
Thực ra, trong lòng Đàm Hi đã hơi có suy đoán nhưng cô không dám thừa nhận, thậm chí còn không dám chứng thực!
Nếu cậu ấy đối với cô…
Không! Không thể nào đâu!
Nếu là thật, tại sao lúc đó cậu ấy lại không chấp nhận lời tỏ tình của cô?
Đàm Hi lại lật xem đoạn tiếp theo, cách hai tờ giấy trắng lại có thêm một dòng chữ ngắn gọn:
[Mình không thể tin được chuyện như thế sẽ xảy ra, Howard bị một chiếc xe tải lớn đâm bay ngay trước mặt mình, trong lòng vẫn đang ôm chặt bạn gái của cậu ấy.
Đến khi mình xông lên thì toàn thân cậu ấy chỉ có máu và máu… Xe cứu thương tới, mình cũng theo đến bệnh viện, y tá cản lại mình bên ngoài cửa, mình rất hoảng hốt, không biết phải làm gì lúc này, nếu như Howard chết… Sáu tiếng đồng hồ trôi qua, may mắn… mình không biết mình ngủ từ lúc nào, đến khi mình tỉnh lại bác sĩ lại nói với mình bằng vẻ mặt đau thương rằng nửa đêm bệnh tình của Howard bộc phát, chết ở trong phòng chăm sóc đặc biệt!
Mình không tin, rõ ràng lúc ra khỏi phòng giải phẫu, bác sĩ mổ còn nói rằng tình hình rất ổn định cơ mà! Mình yêu cầu được xem di thể nhưng y tá lại ra sức từ chối, cuối cùng thật sự không chống đỡ được mới nói là xác cậu ấy đã được ba mẹ đưa đi rồi! Nhưng trước đó mình đã tìm kiếm thông tin trong điện thoại của Howard, bên trong căn bản không hề có số của ba mẹ cậu ấy! Nhất định là bệnh viện đang có âm mưu gì đó, mình phải báo cảnh sát!]
Đàm Hi làm đổ chiếc cốc thủy tinh trong tay, nhưng cô không nghĩ tới việc thu dọn nó, cũng quên tránh ra, chất lỏng lênh láng đầy mặt bàn rồi chảy xuống đùi cô.
Cảm giác lạnh lẽo lập tức kϊƈɦ thích thần kinh, cô giật mình tỉnh táo lại!
Cô như nổi điên đọc đi đọc lại trang nhật ký cuối cùng này tới mấy chục lần liền, hóa ra…
Tên ngốc đó còn sống ư?
Lúc đó, bác sĩ nói với cô rằng Cố Miên “tử vong tại chỗ”, căn bản không kịp cứu giúp, hoàn