Nhiễm Dao: “Em thích anh.”
Tống Tử Văn: “Nếu không chê anh già, vậy chúng ta ở bên nhau đi.”
Nhìn nhau cười.
Rốt cuộc người đàn ông cũng có thể quang minh chính đại kéo cô vào lòng, quả nhiên, eo rất nhỏ, anh ta chỉ chụm hai tay lại là có thể nắm được hết rồi.
“Anh đừng có sờ, buồn…” Nhiễm Dao né tránh.
“Ngoan, giờ không thể động đậy được đâu.”
“Tại sao chứ?”
“Vì lửa sẽ bị bùng cháy lên mất, giờ anh còn chưa muốn ăn em đâu.”
Nhiễm Dao xấu hổ đến mức hai tai đỏ bừng, nói với vẻ oán trách, “Anh… Sao có thể nói chuyện như thế được chứ?”
“Nhưng mà em hiểu, đúng không nào?”
“…”
“Đàn ông đều nói chuyện thế này hết mà.” Đặc biệt là đàn ông có danh phận.
“Có thể nói cho em biết lý do tại sao anh và cô vợ cũ của anh ly hôn không?” Thiếu nữ nhìn anh ta bằng đôi mắt long lanh nước, giống như một viên ngọc màu đen vậy.
“Em gọi cô ta là cô vợ cũ à? Cách xưng hô này không tệ đâu.”
“Không thể nói hả?” Không cho anh lảng sang chuyện khác.
“Hai điểm.
Thứ nhất, anh không phải bên sai.
Thứ hai, không muốn nói không phải vì muốn bảo vệ ai, mà là vì bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình.
Anh nói như thế, em có hiểu không?” Trong thiên hạ, chẳng có người đàn ông nào bị cho đội nón xanh mà còn rêu rao cả.
Đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Nhiễm Dao thì nghĩ, rốt cuộc là sai lầm gì mà liên quan tới tôn nghiêm của đàn ông chứ… Khoan đã! Tôn nghiêm của đàn ông ư?
Không phải như cô đang nghĩ đấy chứ?
Nếu Tống Tử Văn nói anh ấy không phải người sai, vậy chứng tỏ người sai là cô vợ cũ kia.
Thế nên, cô ta đã làm ra chuyện gì đó làm tổn hại tới tôn nghiêm đàn ông của Tống Tử Văn…
Ồ, ngoại tình chăng?
Cô vợ cũ kia nhìn lạnh lùng cao ngạo thế, không ngờ cũng biết chơi đấy nhỉ?
Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
“Có cảm thấy anh vô dụng quá không?” Tống Tử Văn hỏi một câu.
Lão cán bộ lập tức hóa thành oán phụ nhỏ.
“Hả?” Nhiễm Dao bừng tỉnh, giơ tay sờ nắn mặt anh giống như đang an ủi một con chó khổng lồ, “Không liên quan gì tới anh, do mắt chị ta bị mù thôi.” Tài nguyên tốt như thế bày ra trước mặt lại không cần, bỏ gần tìm xa, Nhiễm Dao cảm thấy không thể hiểu nổi tư duy của cô vợ cũ kia.
“Anh lớn hơn em tận mười tuổi đấy.”
“Giờ đang có trào lưu trâu già gặm cỏ non mà, hơn nữa anh còn là ông chú đẹp trai nữa chứ.”
“Anh đã kết hôn một lần rồi, em thì còn trẻ như thế…” Ánh mắt người đàn ông phức tạp, dường như áy náy, lại dường như có gì đó băn khoăn.
“Ừm… Hi Hi bảo, người đàn ông đã từng kết hôn thì có… có kinh nghiệm…”
Tống Tử Văn nghe không rõ lắm: “Em nói gì cơ?”
“Có kinh nghiệm…”
“Ai bảo em thế?”
Hai má Nhiễm Dao đỏ bừng lên: “Bạn cùng phòng của em, Đàm Hi.”
“Cô ấy à…” Trêи mặt người đàn ông xuất hiện vẻ nửa cười nửa không, “Sau này hai người sẽ là chị em dâu đấy.”
“Sao?”
“Anh và Lục Chinh là anh em họ.”
Nhiễm Dao trợn trừng mắt: “Trùng hợp thế sao?”
“Duyên phận tới thì có chắn cũng không chắn được.
Ngoan, để bạn trai em hôn một cái đã…”
“Anh! Sao anh có thể trở nên thế này chứ?” Cô gái nhỏ trợn trừng mắt, chưa thể thích ứng được với việc thay đổi phong cách quá nhanh của người nào đó.
Ôn tồn lễ độ đâu rồi hả?
Chẳng phải lão cán bộ thì nên hòa ái, hiền lành sao?
“Những cái đó là để đối đãi với người ngoài thôi, giờ em đã là người trong nhà rồi, tất nhiên phải khác chứ.”
Nhiễm Dao nhút nhát mở miệng, eo đang bị nắn tới nắn lui nên cả người cô sắp nhũn cả ra rồi, “Vậy… Em có thể biến trở lại làm người ngoài không?”
“Tưởng bở!”
“Đừng cười nữa,“ Nhiễm Dao duỗi tay che mắt người đàn ông lại, “Y như gã lưu manh ấy.”
“…” Đau lòng quá, bạn gái ơi!
Đêm đó, Nhiễm Dao lên tàu cao tốc trở về Tân Thị, trêи đường đi cứ cười suốt, khuôn mặt hồng ửng lên.
“Ồ, còn biết về cơ đấy?” Đàm Hi đi tới trước mặt cô nàng, quan sát cô nàng từ trêи xuống dưới, từ trước ra sau, “Nói đi, tiến triển tới bước nào rồi?”
“A…” Tiểu Công Trúa che mặt lại.
“Ôi chao ôi, thẹn thùng kìa~”
“Hi Hi, cậu thật đáng ghét!”
Hàn Sóc đứng bên cạnh thấy thế liền hùa theo, “Hi Hi, cậu thật đáng ghét!” Còn xoắn cái eo như thể bị xoa nắn nữa.
Khiến Đàm Hi suýt chút nữa nôn hết cả thức ăn từ hôm trước ra.
An An đi tới, chắn trước mặt Nhiễm Dao: “Hai người các cậu chỉ biết bắt nạt người ta thôi.”
Tiểu Công Trúa: “An An vẫn là tốt nhất.”
“Tốt mấy cũng kém lão cán bộ của cậu chứ gì?”
“Được lắm! An An, thì ra cậu và các cậu ấy là một đám với nhau!”
Đến tận lúc này, sau kỳ nghỉ Lao động dài hạn, bốn con hàng rốt cuộc cũng tụ tập đầy đủ ở ký túc xá.
Giữa tháng 5, Hàn Sóc nhận được phần việc thuộc về nghệ sĩ đầu tiên của mình: nữ chính MV.
Đàm Hi: “Không tồi nha, lần đầu tiên quay MV mà đã là nữ chính, cậu than thở cái gì chứ hả?”
Hàn Sóc chẳng tỏ vẻ hứng thú cho lắm, “Làm ơn đi, đây là bài hát viết cho một bạn nam đó.”
Éc…
“Nhưng dù sao cũng là nữ chính cơ mà…” Đàm Hi vốn dĩ muốn an ủi cô nàng nhưng rốt cuộc lại chẳng biết phải nói gì.
“Đó là vì có hai nam chính.”
“Ờ, thế rốt cuộc là cậu có muốn quay hay không?”
“Quay chứ! Hai vạn tệ cơ đấy, có thể mua thêm trang bị game.
Tớ nói cho cậu biết, tớ đang để mắt tới một skin, đẹp thần sầu luôn!”
Đàm Hi: “…” Quả nhiên là cô đã lo lắng dư thừa rồi.
Thứ bảy, Hàn Sóc đi quay, trong hai ngày này đều ăn ở tại đoàn làm phim.
Tận chiều chủ nhật cô nàng mới về, mặt mày rạng rỡ, tươi cười sáng sủa.
Đàm Hi: “Cậu nhặt được iPhone đấy à?”
“Cậu có biết hai nam chính trong MV đó là ai không?”
Lắc đầu.
“Lưu Canh và Trình Xuyên đấy!” Hai anh chàng này đều là tiểu thịt tươi đang hot, trẻ trung, đẹp trai, hình thể đẹp.
“Cô em à,“ Đàm Hi đặt tay lên vai cô nàng, “Tớ có dự cảm là chỉ một lần này thôi cậu cũng nổi luôn đấy.”
“Thật không?” Hàn Sóc không khỏi xoa tay kϊƈɦ động, hai mắt sáng rực.
“Giả đấy.”
“…”
“Yên tâm đi, có hai người bọn họ, cậu sẽ được thơm lây, độ hot ấy mà, không nói là bùng cháy, nhưng nóng lên một chút thì không thành vấn đề gì.”
Không ngờ, một câu dự đoán lại thành sự thật!
Ca khúc này có tên là “Bỏ qua”, do Lưu Canh viết lời, Trình Xuyên phổ nhạc, hai người cùng hát và quay MV.
Không nói những cái khác, chỉ bằng vào độ nổi của hai người này thì không sợ không có tỉ lệ nổi tiếng.
Ca khúc nói về một cặp bạn tốt là Tiểu Cảnh và Tiểu Xuyến, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Cho dù lên núi chặt cây hay xuống biển bắt cá, hai người luôn như hình với bóng.
Đến tận lúc lên cấp ba, Tiểu Cảnh thích hoa khôi khóa trêи Viện Viện, dùng mọi biện pháp để theo đuổi nhưng lần nào cũng có vấn đề xảy ra.
Ví dụ như, ngày đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao, Tiểu Cảnh mua một bông hồng muốn tặng Viện Viện, nhưng chuẩn bị tặng rồi thì hoa biến mất.
Lại ví dụ như, Tiểu Cảnh chủ động đi lấy cơm cho Viện Viện, nhưng không hiểu sao trong cơm lại có cả gián chết.
…
Tiểu Cảnh lên kế hoạch tỏ tình mấy lần nhưng đều gặp phải những vấn đề thế nọ thế kia, hoặc là dây đàn guitar bị đứt, hoặc là nến mua lại bị chảy sáp, hoặc nhạc đệm không phát ra tiếng…
Cuối cùng cậu thấy có gì đó không ổn nên liền dùng chiêu dụ rắn ra khỏi hang, không ngờ người phá hoại ở sau lưng lại là người anh em tốt Tiểu Xuyến của mình!
Tiểu Cảnh hỏi cậu vì sao lại làm như thế?
Tiểu Xuyến đáp, vì tớ yêu cậu!
Sau đó, bọn họ đánh nhau, không bao giờ nói chuyện với đối phương nữa.
Sau khi Viện Viện biết Tiểu Cảnh làm nhiều chuyện cho mình như thế thì cũng động lòng, nhận lời làm bạn gái cậu.
Mỗi ngày, hai người ra vào có đôi, Tiểu Xuyến chỉ có thể trốn trong góc tối lặng lẽ nhìn cậu từ xa.
Tiểu Xuyến vô cùng đau khổ quyết định chuyển trường.
Ngày rời đi, cậu không chờ được người anh em tốt của mình tới đưa tiễn.
Rất nhiều năm sau, bọn họ gặp lại nhau trong một tiệc rượu của doanh nhân.
Tiểu Cảnh: Nhiều năm trôi qua rồi, cậu vẫn khỏe chứ?
Tiểu Xuyến: Khỏe.
Tiểu Cảnh: Vậy cậu còn yêu tớ không?
Tiểu Xuyến:… Yêu.
Âm nhạc kết thúc ở đây, chuyện cũ cũng đột nhiên khép lại.
Tương lai thế nào có vô số khả năng, tất cả đều phụ thuộc vào trí tưởng tượng phong phú của khán giả.
Bởi vì là MV ca nhạc về đề tài đồng tính rất hiếm thấy, một