Đàm Hi bĩu môi, rõ ràng là bản chất lưu manh bộc phát ra ngoài, còn dám đổ trách nhiệm lên đầu cô nữa sao?
Đàm Hi chán ghét liếc nhìn đống khăn giấy hoành tráng chất thành đống trêи bàn trà, giơ tay gạt hết tất cả vào trong thùng rác dưới chân.
Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Ừm, đây đã là lần thứ năm rồi.
Nhìn lại kẻ đầu sỏ gây tội, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc không khỏi nhếch lên nụ cười nhạt, đáy mắt ánh lên sự tà ác, mơ hồ thỏa mãn,
Năm rưỡi, Lục tổng tan làm đúng giờ.
Khi đưa Đàm Hi ra ngoài, đám thư ký bên ngoài văn phòng nhìn chằm chằm vào cổ từ trêи xuống dưới từ trong ra ngoài, cuối
Đại boss Lục nghiêm nghị nhìn lướt qua một lượt, mọi người lập tức như đàn gà con bị dọa cho sợ hãi, hoảng loạn nhìn đi chỗ khác.
“Lục tổng, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi” Thư ký Trần kiên trì tiến lên báo cáo, nhưng trong lòng đã thầm oán thán: Đã là phòng riêng, lại còn giường nước, Lục tổng của tôi biết chơi như thế này từ bao giờ thế? Sao không đưa tôi bay theo luôn đi?
Lục Chinh “ùm” một tiếng.
Sau khi hai người rời đi, tiếng bàn luận xôn xao vang lên không ngớt.
Tổng giám đốc tan làm, cũng có nghĩa là họ cũng được ra về, xét trêи phương diện này, họ mong tiểu mỹ nhân này ngày nào cũng đến.
Nếu như có thể “từ đây quân vương không lên triều sớm” thì họ càng cảm kϊƈɦ Đàm Hi trong lòng hơn nữa.
“Em muốn ăn gì?” Người đàn ông khởi động xe.
Lạch cạch…
Đàm Hi thắt dây an toàn, “Hay là chúng ta đi mua đồ về Bồng Lai nấu cơm được không?”
“Mệt lắm, ăn bên ngoài thôi” Buổi tối còn có tiết mục khác, về nhà thì chơi sao được?
Dáng vẻ lạnh lùng nghiêm chỉnh của người đàn ông đã thành công lừa được Đàm Hi, không ngờ tảng băng lớn này lại khiến người khác đau lòng đến thế.
“Được thôi, vậy chúng ta đi ăn Lẩu Dư Mập đi.
”
Lục Chinh nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Sao bỗng nhiên em lại muốn đến đó ăn?”
“Tay nghề chú Dự tốt, hơn nữa chú ấy chẳng phải là cứ gọi anh một câu lãnh đạo, hai cầu tướng Lục hay sao? Dù sao thì đi đâu ăn cũng là ăn, còn tạo điều kiện cho công việc làm ăn của người quen, như thế không tốt hay sao?”
“Chỉ đơn giản vậy thôi à?” Lục Chinh không tin.
Nói ra thì, đó đã là chuyện của một năm về trước rồi, không bao lâu sau khi anh và Đàm Hi xác định mối quan hệ đã đưa cô đến chỗ Dư béo ăn lẩu.
Khi giới thiệu nhau, anh nói Đàm Hi là “cháu bên nhà ngoại”, kết quả cô nhóc này không phục, cứ liên tục gọi “cậu”, khiến anh khó chịu.
Đàm Hi thấy vẻ mặt nghi hoặc của anh, chán nản bĩu môi, “Chỉ là ăn lẩu thôi mà, liệu phức tạp được đến mức độ nào chứ?”
Sáu giờ, chiếc Land Rover dừng lại trước cửa quán lẩu.
Đàm Hi xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn, vẫn là tấm biển hiệu nền đen chữ vàng với lối viết cuồng thảo đó.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào, Lục Chinh yêu cầu phòng bao, sau đó dắt tay Đàm Hi, hai người sánh vai bước vào.
Nhân viên phục vụ: Ở đây còn có chỗ độc thân đấy nhé, yêu cầu yêu thương bảo vệ động vật!
“Không cần chảo chủ Dự một tiếng a?” Đàm Hi đưa menu cho nhân viên phục vụ.
Cnh ta đón lấy, sau đó đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại cho hai người.
“Gọi là anh Dư”
Đàm Hi giả bộ như không hiểu, mím môi rót trà, chỉ nói, “Không dễ sửa, trước đây đã gọi như vậy rồi.
”
“Nhóc con, bây giờ em đang yêu anh, lại còn gọi cậu ta là chú Dư, thì anh phải gọi cậu ta thế nào?!”
Đàm Hi thầm cười phá lên trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không có dấu hiệu gì, “Tùy thôi, các anh ai vào vai vế người đấy”
“Rốt cuộc em đang bày trò gì thế hả?”
Cô gái mặt mày cong cong: “Ai bày trò chứ? Em đến đây ăn lẩu thôi mà”
Chưa đầy mười phút sau, đồ ăn đã được mang lên đầy đủ, hai người bắt đầu ăn.
Đàm Hi đưa ra yêu cầu cũng không phải là không có lý do, xung quanh đây có lẽ không có nhà hàng lẩu nào có hương vị hơn được ở đây.
Lục Chinh vốn cũng không có dự định muốn gặp cấp dưới cũ, cho đến khi hai người ăn xong xuống dưới lầu thanh toán, anh không nhắc một chữ nào đến chuyện cũ với Dự mập.
Đàm Hi đứng ở cửa, khoanh tay cười nhạo: Đây là anh đang để phòng cô à!
Đúng là thần hồn nát thần tỉnh, có cần phải thể không?
Có một số chuyện không phải cứ phòng là sẽ tránh được!
Ví dụ như giờ khắc này.
“Lãnh đạo!” Người đàn ông đội chiếc mũ đầu bếp, giống như mọc thêm một chiếc mũ nấm màu trắng, đột nhiên sắc mặt nghiêm chỉnh lại, lưng thẳng tắp, vung tay bước đều, chào theo nghi thức quân đội chuẩn mực.
Dư Mập không biết nghe tin từ đâu, vội vàng từ nhà bếp chạy đến quầy thu ngân chỗ Lục Chinh đang thanh toán.
Hành động này thu hút sự chú ý của không ít thực khách xung quanh.
Lục Chinh cảm khái vỗ lên tấm vai chắc chắn của anh ta, “Ra ngoài nói nhé?”
“Dạ vâng! Lãnh đạo đến đây ăn lẩu một mình ạ?”
Lục Chinh hơi ngừng lại, lắc đầu: “Không phải”
“Vậy…” Dư Mập nhìn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, sau đó dường như bừng tỉnh, “Là cháu gái bên ngoại! Ở nhà bếp tôi còn một chai mứt quả đã làm sẵn, tặng cho cô một ít về nhà ăn, chắc chắn cô sẽ thích!”
Lục Chinh suýt nữa thì lảo đảo.
Dư Mập giọng to, Đàm Hi cũng