Năm giờ bốn mươi chiểu, chiếc Land Rover tiến vào nhà cũ, đích thân bác Từ ra mở cửa.
“Cậu Hai, cô Đàm.”
Lục Chinh giới thiệu Đàm Hi: “Đây là bác Tư, quản gia lớn nhất của nhà họ Lục”
“Chào bác Từ” Cô lên tiếng chào hỏi.
“Ừm” Ông vui vẻ đáp lại.
“Vào nhà đã rồi nói chuyện” Trong lúc đó không khỏi liếc nhìn Đàm Hi, tướng mạo xinh đẹp, khi cười giống như đóa hoa nghênh đón mùa xuân, chẳng trách cậu Hai xưa nay lạnh lùng lại thích cô ấy.
Ba người vào phòng, thay dép đi trong nhà, còn chưa kịp vào bên trong đã thấy bà cụ chạy ra đón: “Hai cháu đến rồi!”
Đàm Hi gọi “bà nội”: “Cháu không biết là có thích ăn loại trái cây nào, cho nên cháu mua mỗi loại một chút.”
“Nhóc con này, đến chơi thôi, còn mua trái cây gì nữa hả?” Tuy nói vậy nhưng nụ cười trêи mặt vô cùng rạng rỡ.
Cứ đến cuối tuần, tuy Lục Chinh cũng về nhà, nhưng suy cho cùng vẫn là cháu gái có lòng, không hai tay trống không chỉ nói cho có, Lục gia không thiếu gì chút trái cây, chẳng qua chỉ là vấn đề tâm ý mà thôi.
Bà cụ ngoài miệng nói lãng phí, nhưng thực ra trong lòng ấm áp ngọt ngào, còn có niềm vui mừng “cháu trai ngốc nghếch của tôi cuối cùng cũng có vợ lo lắng cho rồi”.
Chẳng phải là lo lắng hay sao?
Lục Chinh cái gì cũng tốt, nhưng lại không mấy bận tâm đến chuyện giao tiếp xã hội.
Nếu không phải Bàng gia và Lục gia mang lại xuất phát điểm đủ cao cho anh, thì không biết với tính cách cao ngạo lạnh lùng ấy của anh liệu có tồn tại được trong xã hội này không nữa.
Đến nay cuối cùng cũng có một cô bạn gái cẩn thận tỉ mỉ ở bên cạnh chỉ điểm sắp xếp, lo lắng vụ vén, nghĩ ra thì hai chai rượu và chỗ trái cây này có lẽ đều là chủ ý của Đàm Hi.
Bà cụ đặt rượu và trái cây sang một bên, sau đó thân thiết kéo tay Đàm Hi đi vào bên trong: “Nhóc con, cháu đến đúng lúc lắm, tiểu long bạo nhân súp vừa mới ra lò, vẫn còn nóng hổi đó, tranh thủ còn nóng cháu vào nhà bếp ăn thử đi”
Đàm Hi vừa định nói “Vâng ạ!”, những lời nói đã đến miệng đã bị hai tiếng ho khẽ của Lục Chinh chặn lại.
Anh nói, “Đi chào ống trước đã”
Bà cụ vội vàng gật đầu liên tiếp, “Là tại bà, suýt nữa thì quên mất đấy, các cháu đi chào ổng đi.”
Đàm Hi chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Tuy trước kia từng gặp một lần khi còn ở Bồng Lai, nhưng ấn tượng của ông cụ và cô về nhau đều không tốt lắm.
Quan trọng là lúc đó vì nói giúp bà cụ cho nên cô còn ăn nói lỗ mãng với ông cụ.
Thông thường, những người cố chấp đều thù dai nhớ lâu.
Cho nên trước khi đến đây Đàm Hi đã có dự cảm là cửa ải này sẽ không dễ dàng vượt qua được.
Lúc này Lục Giác Dân đang ngồi trêи sofa, tay cầm tờ báo, gương mặt già nua nghiêm nghị, có cảm giác trông giống như những bậc tiền bối thời phong kiến.
Vẻ mặt tươi cười của Đàm Thủy Tâm đột nhiên thu lại, ra sức nháy mắt ra hiệu cho ông cụ: Đã nói là ôn hòa bình tĩnh cơ mà? Ông đúng là đồ lừa đảo!
Ném cho bà cụ một ánh mắt “Mặc kệ tôi!” Lục Giác Dân đặt tờ báo xuống, rồi lại ung dung bình tĩnh gấp lại đặt lên bàn trà, lúc này mới liếc nhìn Lục Chinh và Đàm Hi vừa bước vào phòng.
“Đến rồi à?” Uy nghiêm, lạnh lùng, nghiêm túc.
Lục Chinh gọi một tiếng “ông nội”, sau đó đặt tay vòng qua eo Đàm Hi, hơi kéo vào trong lòng: “Đây là bạn gái cháu, Đàm Hi.”
Nếu đã đến đây rồi thì Đàm Hi không định làm bộ làm tịch nữa.
Cô thích Lục Chinh, cũng nguyện vì